Sau khi Lâm Tiễn rời đi, thiên đường từng có ấm áp cùng vui vẻ này đã trở thành thế giới cô tịch cô đơn mình nàng.
Tiêu Uyển Thanh cố nén tiếng khóc, chật vật dựa vào cánh cửa đang đóng chặt, đôi mắt đỏ hoe. Tóc nàng dán vào gò má sưng đỏ đầy nước mắt, vòng tay ôm đầu gối, vùi đầu vào bên trong, cảm giác bất lực ủy khuất như tiểu hài tử.
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng cố nén tiếng khóc yếu ớt không nên có ở tuổi này. Cơ thể nàng bởi vì mới khóc mà vẫn còn đang run rẩy, đại não của nàng cố tình áp chế đã từ từ khôi phục lại tỉnh táo.
Tình trạng thân thể của Lâm Mẹ vừa rồi rất không ổn, Tiêu Uyển Thanh lòng bất an lo lắng.
Nàng đỡ tường loạng choạng đứng lên. Đột nhiên, cảm thấy buồn nôn, khó chịu nôn khan đến khóe mắt chảy nước mắt. Cuối cùng, nàng cũng cố gắng đi về phòng ngủ, gọi điện cho Lâm Tiễn, gửi tin nhắn để hỏi thăm tình hình. Ngay sau đó, nàng nhận ra Lâm Tiễn vừa đi quá vội nên không mang theo điện thoại.
Nàng không thể liên lạc với Lâm Tiễn ... Sự thật này khiến cả trái tim của Tiêu Uyển Thanh trong phút chốc trở nên trống rỗng, hoảng loạn hư không mà kϊƈɦ động. Tiếng gầm thét bên tai giống như càng ngày càng dồn dập, khiến nàng lại muốn nôn mửa.
Sẽ không. Nàng nặng nề đi về phía phòng ngủ, thì thầm tự an ủi mình.
Trong phòng ngủ, bức ảnh trêи đầu giường, nàng và Lâm Tiễn cười rạng rỡ. Tiêu Uyển Thanh dựa lưng vào giường, ngã nửa người xuống, vòng tay qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426538/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.