Bất ngờ đến quá đột ngột, Lâm Tiễn không kịp phản ứng. Cô bất giác khẽ mở miệng, nhẹ giọng "Ân?" một tiếng. Ngay sau đó, cô mới nhận ra mình không kiềm chế được khóe môi nhếch lên, quơ chân múa tay chứng thực: "Tiêu a di, dì vừa mới đồng ý phải không? ?!"
Vẻ mặt Tiêu Uyển Thanh nhu hòa, sủng nịch trả lời cô: "Ân, dì đáp ứng con."
Lâm Tiễn không nhịn được mà muốn lao tới hôn Tiêu Uyển Thanh. Bất đắc dĩ, vừa nghiêng người sang trái, cô đã bị dây an toàn chặn lại. Khóe miệng chu lên của cô lập tức rũ xuống, kéo dây an toàn trêи người, đau lòng nhìn Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh buồn cười nói: "Ý đồ ảnh hưởng đến an toàn của người lái xe là không đúng."
Lâm Tiễn chu môi, ngồi lại, cố ý lớn tiếng ngạo kiều nói: "Hừ!" Bộ dáng ta sinh khí
Đèn đỏ sáng, Tiêu Uyển Thanh dừng xe. Nàng nhìn Lâm Tiễn một cái, nụ cười trêи môi nàng càng sâu.
Lâm Tiễn cố ngạo kiều một lúc, khi thấy Tiêu Uyển Thanh không tới dỗ mình, cô liền tự bỏ ý định, làm nũng nói: "Dì đều không dỗ con."
Vui vẻ vơi đi một chút, Lâm Tiễn nhìn vẻ mặt ôn nhu của Tiêu Uyển Thanh, mím môi bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Cô rất mong đợi Tiêu Uyển Thanh có thể từ từ đối mặt với quá khứ, bước ra khỏi quá khứ. Nhưng khi điều mong đợi sắp trở thành hiện thực, cô không khỏi cảm thấy lo lắng cùng đau lòng: "Con không biết sẽ tổ chức lễ ở nhà hay bên ngoài, nhưng chắc là ở quận Nam. Phán Phán,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426559/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.