🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai nhóm kia cũng biết cần phải chọn dây thừng nhưng lại không biết chọn như thế nào, chỉ lo thảo luận với nhau, không để ý thấy Mạc Tiểu Nghiêu đã chọn xong từ lúc nào.

Mạc Tiểu Nghiêu chọn dựa theo lá bài Tarot mà cô rút được trong "Túp lều bói toán của phù thủy" lúc trước. Trước đó cô đã suy nghĩ rất lâu, ngoài điểm khác biệt này ra, điểm khác biệt duy nhất giữa cô và Khương Yển chính là trò chơi "Đập chuột đất" mà anh đã vượt qua.

Cô cũng hỏi rồi, Khương Yển nói với cô, bên trong trò chơi đó không có bất kỳ thứ gì liên quan đến bài Tarot. Hơn nữa người được đánh dấu một sao trên vé là cô chứ không phải Khương Yển, điều này đủ để chứng minh vấn đề rồi.

Những trò chơi khác đều là ẩn số, chỉ mỗi cái này là có vài manh mối, đây cũng là lý do Mạc Tiểu Nghiêu chọn "Tín ngưỡng bay vọt" nhìn có vẻ rất nguy hiểm.

Còn trò chơi "Đập chuột đất" mà Khương Yển đã vượt qua là trò cá nhân, anh cũng đã miêu tả tỉ mỉ tình hình cụ thể của trò chơi cho cô, lát nữa cô tự mình đi là được.

Chỉ có trò chơi này là cần hợp tác, cô cần một người đồng đội đáng tin cậy chứ không phải kẻ sẽ đâm sau lưng. Thật ra Mạc Tiểu Nghiêu đã nghĩ đến việc sao chép kỹ năng lập khế ước của Chu Tuấn, đáng tiếc lúc sao chép bộ bài Tarot, cô đã dùng hết một viên thủy tinh, hệ thống nhắc nhở không đủ thủy tinh, cũng không biết là thiếu một viên hay là thiếu nhiều viên, tóm lại là không được.

Dưới sự thúc giục của quý ngài Mũ Cao, hai nhóm kia cũng nhanh chóng chọn xong dây thừng. Sau khi ba người chơi đã chắc chắn với lựa chọn của mình, hai sợi dây còn lại chậm rãi bay lên cao, chỉ còn lại sợi dây được chọn lựa, nó đột nhiên hạ xuống quấn chặt lấy chân ba người chơi chuẩn bị nhảy như rắn tinh.

Mạc Tiểu Nghiêu giật mình, sau đó phát hiện hai chân mình bị trói chặt, mũi chân chỉ có thể hơi tách ra, hai mắt cá chân chạm vào nhau, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Thế này thì đi sao nổi, xem ra nếu muốn tới cạnh ván nhảy mà không có đồng đội giúp đỡ, cô chỉ còn nước nhảy lò cò mà qua.

Khương Yển đi đến sau lưng Mạc Tiểu Nghiêu, rất lịch sự hỏi: "Cần tôi giúp không?"

Bản thân Mạc Tiểu Nghiêu vốn đang thấp thỏm không biết suy đoán của mình có đúng hay không, cho dù có nắm chắc đến đâu, cô vẫn không thể thật sự thả lỏng cho đến khi đáp án xuất hiện.

Vốn dĩ đã căng thẳng, cộng thêm bị sợi dây thừng của quý ngài Mũ Cao trói chặt, giờ lại nghe thấy câu hỏi thản nhiên như không có chuyện gì của Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu bực bội đáp: "Giúp gì chứ? Đẩy tôi xuống hả?"

Mặt Khương Yển không cảm xúc: "Cũng được. Muốn chậm hay nhanh, cô tự chọn."

Mạc Tiểu Nghiêu vừa tức vừa buồn cười, đang định mỉa mai Khương Yển hai câu, chợt nghe thấy một tiếng còi chói tai, sau đó dưới chân đột nhiên trống rỗng, cơ thể bỗng chốc rơi xuống, theo quán tính văng ra ngoài.

Chờ đến khi từ tư thế đứng thẳng biến thành chúi đầu xuống dưới, Mạc Tiểu Nghiêu mới phát hiện mặt đất dưới chân đã biến mất, không còn tuân theo quy luật vật lý nữa.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, Mạc Tiểu Nghiêu bỗng nhiên hiểu ra, khó trách lại trói cô chặt đến vậy, thì ra căn bản không cần phải đi bộ gì cả, ván nhảy gì đó chỉ là đồ trang trí, mục đích chính là muốn người chơi bất ngờ, sợ hãi,... tim đập nhanh hơn?

Nhưng mà, mặc kệ nó đi!

Tim cô sắp ngừng đập rồi!

Gió vù vù bên tai, có lẽ chỉ mới một giây trôi qua nhưng Mạc Tiểu Nghiêu lại cảm thấy như đã qua cả thế kỷ.

Cùng với một tiếng "rắc" giòn tan và một tiếng thét chói tai, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy chân bị siết chặt, sợi dây thừng như đã đến giới hạn, bỗng nhiên căng cứng treo ngược cô giữa không trung.

Không hề cú bật như trong tưởng tượng, Mạc Tiểu Nghiêu như bị thứ gì đó vô hình giữ chặt, đến cả lay động nhẹ cũng không có, cứ thế treo thẳng đơ ở đó. Nếu không phải tim cô vẫn đập, vẫn còn hô hấp, Mạc Tiểu Nghiêu suýt cho rằng mình đã chết rồi.

Thầm đếm trong lòng ba giây, Mạc Tiểu Nghiêu thoáng nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết từ trên đài cao truyền đến, đoán chừng là hai nhóm người kia gặp vấn đề. Cô cố gắng vươn cổ lên nhìn nhưng lại bị đài cao che khuất, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của sợi dây thừng và bàn chân, còn lại thì không thấy rõ.

Hệ thống cũng rất biết điều, ngay khi Mạc Tiểu Nghiêu đang nghĩ xem mình còn phải treo lơ lửng ở đây bao lâu nữa, bỗng nghe thấy tiếng máy móc "kẽo kẹt" rất chói tai vang lên, đặc biệt là khi không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra lại càng khiến người ta đứng ngồi không yên.

Nhưng rất nhanh sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu đã hối hận vì sự tò mò của mình, cô phát hiện bản thân đang từ từ di chuyển, đầu tiên là di chuyển theo phương ngang, đến góc đài cao thì rẽ một cái, sau đó di chuyển về phía người "bạn cùng cảnh ngộ" cũng đang bị treo ngược ở phía bên kia.

Hầy, người anh em này thảm thật, chắc tắt thở rồi.

Mạc Tiểu Nghiêu cố gắng ngưỡng cổ nhìn xuống đất, một vũng máu loang lổ nằm ngay bên dưới, hơi chếch so với vị trí của cô. Cô quay đầu lại nhìn cái xác cách đó không xa, máu tươi theo cổ anh ta chảy xuống nhỏ giọt tí tách, đủ để chứng minh vũng máu kia là do anh ta tạo thành.

Đây chính là chàng trai trong cặp tình nhân kia, anh ta đã chọn vị trí phía nam, không biết vì sao lại đột ngột xảy ra chuyện.

Ở phía bên kia của gã xui xẻo này, người đàn ông trung niên cũng giống như Mạc Tiểu Nghiêu, bị hệ thống kéo quay lại. So với sự bình tĩnh của Mạc Tiểu Nghiêu, gã ta đã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, lẩm bẩm điều gì đó nhưng vì âm lượng quá nhỏ nên không ai nghe được.

Khoảng năm giây sau cỗ máy lại hoạt động, giống như bên trên xuất hiện một bánh xe quay, cuốn chặt lấy sợi dây trói ba người, kéo họ lên từng chút một.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết như vầy có tính là qua ải không, nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra vậy chứng tỏ phỏng đoán của cô là chính xác. Cô hoàn toàn yên tâm, chỉ chờ lát nữa lên xem quý ngài Mũ Cao tuyên bố là vượt qua trò chơi hay là chơi lại một lần nữa.

Vì cô đã rút bài ở chỗ phù thủy tận ba lần, chắc hẳn sẽ không chỉ nhảy một lần.

Trong lòng đang tính toán, khóe mắt Mạc Tiểu Nghiêu như thoáng nhìn thấy thứ gì đó. Cô quay đầu nhìn về phía anh chàng xác chết bên cạnh, phát hiện chẳng biết từ lúc nào cơ thể anh ta đã bắt đầu thay đổi.

Toàn thân anh ta như thể bị xe lu cán qua, từ từ teo tóp lại và trở nên phẳng lì. Sau đó bắt đầu từ bàn chân, toàn bộ cơ thể như thể bị phai màu, mất đi màu sắc vốn có của quần áo và giày dép, thay vào đó là một lớp màu xám chì, trông khá rùng rợn.

Tiếp theo, khuôn mặt của anh ta cũng bắt đầu thay đổi, không còn giống người nữa mà dần dần biến thành một cây quyền trượng hình thù kỳ dị. Dù anh ta bị treo ngược nhưng phần tay cầm của cây quyền trượng lại hướng lên trên, nhìn vào cứ như thể nó đang đứng thẳng.

Quá trình biến đổi vẫn tiếp diễn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Khi Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện ra mình đột nhiên được tự do và đứng vững trở lại, anh chàng xui xẻo kia cũng đã hoàn thành toàn bộ quá trình biến đổi.

Bạn gái của anh ta đã ngã quỵ trên bục cao từ lúc phát hiện ra bạn trai mình đột tử. Ngoại trừ một tiếng hét thất thanh lúc đầu, cô ta vẫn luôn bịt chặt miệng và nhìn chằm chằm màn hình lớn, quỳ trên mặt đất khóc nức nở.

Cô ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình biến đổi của bạn trai mình, lúc này nỗi sợ hãi trong cô vượt xa cảm giác đau buồn vì cái chết của bạn trai. Đợi đến khi ba người họ trở lại bục cao, cô ta mới run rẩy xoay người trên mặt đất, nhìn về phía cây quyền trượng đang không ngừng phát ra tiếng "thịch, thịch, thịch" như tiếng tim đập.

"Cận, Cận Vĩ?" Giọng cô gái run rẩy: "Anh, anh đừng dọa em, anh biết em nhát gan mà..."

Cây quyền trượng vẫn nhảy lên "thịch, thịch, thịch" tại chỗ, trong không gian này, mọi thứ đều toát lên một vẻ kỳ quái..

Những người còn lại bao gồm cả Mạc Tiểu Nghiêu đều lùi lại phía sau một chút, nhường chỗ trống cho quyền trượng nhảy lên, không ai có ý định xen vào giúp đỡ.

Thực ra, họ cũng không biết phải giúp như thế nào. Chạy đến nắm lấy cây quyền trượng? Không ai ở đây muốn làm điều đó. Đỡ cô gái chạy nhanh đi? Bục cao chỉ có nhiêu đó, lại không thể thoát khỏi trò chơi, còn có thể chạy đi đâu? Nhỡ đâu không đứng vững lại trượt chân ngã xuống, vậy thì thật sự tiêu đời.

Có lẽ cô gái cũng nghĩ đến điều này, sau khi xoay người lại thì không di chuyển nữa, chỉ là nước mắt càng vhảy càng nhiều, không sao kìm nén được.

Không ai ngờ rằng, người phá vỡ thế bế tắc lại là quý ngài Mũ Cao vẫn luôn im lặng. Nó bước về phía trước vài bước đến bên cạnh cây quyền trượng, vừa giơ một ngón tay ra, cây quyền trượng lập tức có phản ứng, như thể sợ hãi lại như đang chờ đợi mệnh lệnh, chỉ đứng thẳng chứ không còn nhảy nữa.

"Hãy đi đến nơi mà mày nên đến."

Quý ngài Mũ Cao lên tiếng, cây quyền trượng khẽ rên, lại bắt đầu nhảy lên nhưng lần này không còn giữ nguyên tần suất và độ cao như trước, mà mỗi lần đều nhảy cao hơn một chút. Sau bốn, năm lần tích tụ đủ sức mạnh, nó bật một cái rồi rời khỏi bục cao, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt quan sát, nơi đó hẳn là khu rừng mà ban đầu cô ở, sâu bên trong là Túp lều bói toán của phù thủy. Chỉ là không biết sau khi cây quyền trượng này rời đi sẽ bị phù thủy thu giữ hay là giống như The Empress trước đó, bị treo lên những cái cây.

Hẳn là trường hợp sau.

Không hiểu sao, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy lúc nãy khi quý ngài Mũ Cao bảo cây quyền trượng rời đi, giọng điệu hơi khác biệt so với lúc nói chuyện với họ, ngẫm kỹ thì có vẻ như đang thương xót. Tất nhiên cũng có thể là do cô nghĩ nhiều, hoặc là do bị treo ngược quá lâu khiến máu dồn lên não dẫn đến ảo giác, chứ thực ra vốn không phải như vậy.

Nhưng dù là như thế nào, nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng trò chơi vẫn chưa kết thúc mà còn phải tiếp tục vòng tiếp theo.

Quả nhiên, sau khi đuổi cây quyền trượng đi, quý ngài Mũ Cao lại một lần nữa đối mặt với năm người còn lại. Nó chỉ vào cô gái đang ngồi bệt trên mặt đất, giọng nói trống rỗng vang lên: "Người nhảy đầu tiên đã rời khỏi trò chơi, người nhảy thứ hai hãy bước tới trước bục."

Sau đó nó không thèm để ý đến biểu cảm của cô gái mà quay sang nhìn Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác, chiếc mũ cao trên đầu xoay một vòng, lên tiếng: "Hai nhóm còn lại đều đủ người, hãy quyết định người nhảy cho vòng thứ hai trong vòng một phút và chuẩn bị sẵn sàng."

Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, trò chơi này còn cho phép đổi người giữa chừng à?

Khương Yển bước tới: "Muốn đổi không?"

Mạc Tiểu Nghiêu ngước mắt nhìn anh: "Nguy hiểm như vậy, anh còn muốn đổi?" Hai người trung niên bên kia sắp cãi nhau đến nơi rồi, mặt ai cũng đỏ tía tai, anh bên này lại còn xung phong nhận việc?

Khương Yển thản nhiên đáp: "Cô không sao, tôi càng không có việc gì."

Mạc Tiểu Nghiêu hừ lạnh, nhướn mày: "Lý do? Ông trời thích trai trẻ ngốc nghếch hơn hả?"

Khương Yển nhún vai: "Vậy chắc chắn tôi không được cưng chiều bằng cô rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu nghiến răng, cuối cùng vì thời gian có hạn, cô hất cằm về phía cô gái đang run rẩy đứng dậy: "Đi hỏi xem vòng trước cô ta chọn gì, nếu cô ta nói cho anh biết, vòng này vẫn để tôi nhảy."

Khương Yển đứng im tại chỗ: "Vậy cô nhảy đi."

Mạc Tiểu Nghiêu: "Sao vậy?"

Khương Yển khoanh tay nói: "Lúc trước sau khi cô chọn xong, tôi đã quan sát hai nhóm còn lại rồi."

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển hơi nâng tay trái lên, dùng ngón trỏ chỉ về phía hai người trung niên: "Họ, The Tower xuôi, The Star xuôi, The Death ngược, chọn The Star xuôi*. Còn họ..." Anh thu tay trái lại, nâng ngón trỏ tay phải lên chỉ vào nhóm tiếp theo: "The Wands ngược, The Swords xuôi, The Lovers xuôi, chọn The Lovers xuôi**."

*The Tower (Tòa tháp),lá xuôi: Tai họa, biến động, thay đổi đột ngột, tiết lộ; lá ngược: Tránh tai họa, sợ thay đổi.

The Star (Ngôi sao may mắn),lá xuôi: Niềm hy vọng, tâm linh, sự đổi mới, nguồn cảm hứng, sự thanh bình; lá ngược: Thiếu niềm tin, nỗi tuyệt vọng, sự chán nản.

The Death (Thần chết),lá xuôi: Kết thúc, khởi đầu, thay đổi, biến đổi, chuyển tiếp; lá ngược: kháng lại thay đổi, không thể tiến lên.

**The Wands (Gậy),lá xuôi: Khởi đầu mới, đam mê, tràn đầy năng lượng và tinh thần tiên phong; lá ngược: Thiếu kiên nhẫn, hấp tấp, cả tin, thiếu năng lượng.

The Swords (Kiếm),lá xuôi: Thất bại, mất mát, tuyệt vọng; lá ngược: Vượt qua nỗi đau, hy vọng, cơ hội mới.

The Lovers (Tình nhân),lá xuôi: Tình yêu, sự hòa hợp, các mối quan hệ, liên kết về giá trị, sự lựa chọn; lá ngược: Sự không hòa thuận, mất cân bằng, sai lệch giá trị.

Nói xong, Khương Yển bổ sung thêm: "Các lựa chọn đều khác nhau, cho dù cô biết đáp án rồi nói ra cũng không có giá trị tham khảo, trừ khi họ biết được lá bài tiếp theo của mình là gì."

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng một lúc. Trong vài giây cuối cùng của thời gian đếm ngược một phút, cô khẽ nói: "Ít nhất tôi biết, trong ba lá bài của vòng tiếp theo, chắc chắn sẽ có một lá là..."

… The Fool xuôi.

Lá bài Tarot thứ hai mà Mạc Tiểu Nghiêu rút được từ mụ phù thủy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.