🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giọng nói của hệ thống vừa dứt, những chiếc đèn cung đình sáng rực lại tắt ngúm. Trước khi tắt hẳn, dựa vào chút ánh sáng le lói cuối cùng, ba người còn lại phát hiện Nhạc Âm thình lình biến mất trước mắt họ.

Bốn phía chìm vào bóng tối một lần nữa, thứ duy nhất còn phát sáng là con đường màu xanh lục âm u dưới chân. Lần này đến cả thanh tiến độ suối nước nóng cũng biến mất, không còn mốc thời gian cụ thể, bóng tối như kéo dài vô tận.

Hình như không gian xung quanh không còn nằm trong hang động nữa, nhiệt độ thấp hơn trước ít nhất một nửa. Thậm chí Mạc Tiểu Nghiêu còn nghe thấy tiếng răng va "lập cập" vào nhau vọng lại từ đâu đó.

Chắc chắn không phải Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu không hề thấy lạnh, cơ thể cô vẫn ấm áp như lúc vừa uống rượu. Nhưng trái ngược với sự thoải mái về thể xác, tinh thần cô lại cảm thấy ớn lạnh vô cùng, có cảm giác như bị thứ gì đó theo dõi, hơn nữa nó ngày càng gần.

Tình trạng hiện tại giống như sự khác biệt giữa mùa đông miền Bắc và mùa đông miền Nam, cơ thể cô là mùa đông miền Bắc, có thể chống chọi với đòn tấn công vật lý. Nhưng tinh thần cô lại như mùa đông miền Nam, không có tí sức chống cự nào, lạnh từ trong ra ngoài.

Cô nhớ thanh tiến độ suối nước nóng trước đó bị đóng băng khoảng hai phút, không biết giờ mà đếm nhẩm đến một trăm hai mươi giây thì có thể thoát ra không. Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cho rằng mọi chuyện không đơn giản như thế, vì ma sẽ không dễ dàng buông tha cho họ.

Còn Nhạc Âm thì sao? Anh ta phải làm sao đây?

Tiếng răng va vào nhau ngày càng gần, độ ẩm trong phòng cũng tăng lên, Mạc Tiểu Nghiêu cảm nhận được nước hoặc chất lỏng nào đó đang dâng lên từ dưới chân, dần dần ngập qua mắt cá chân, bắp chân, đầu gối...

"Tất cả tiến vào giữa."

Giọng nói méo mó của Khương Yển nghe xa xăm, không rõ có phải bị ma quái quấy phá không mà chẳng thể nào xác định nổi vị trí của anh lúc này. Hết mất đi thị giác, giờ lại đến thính giác, sự yếu ớt của con người hoàn toàn bại lộ, không giấu nổi nữa.

Mạc Tiểu Nghiêu mở miệng, nhưng tới cả giọng nói của bản thân cũng trở nên xa lạ: "Mọi người cẩn thận, đừng di chuyển lung tung." Đó là câu cô muốn nói nhưng không biết lại bị thứ gì bóp méo thành: "Mọi người tập hợp lại đi, ôm nhau cho an toàn."

Không đúng! Mạc Tiểu Nghiêu cảnh giác, ma có thể bóp méo lời nói của họ, chẳng lẽ vừa rồi Khương Yển không hề yêu cầu mọi người tập hợp? Nếu vậy, hiện tại chỉ có Khâu Đan run cầm cập kia là chưa nói gì, không biết có bẫy gì trong đó không.

Mạnh Đan Thu đã lạnh đến mức không chịu nổi, cảm giác như mình đang đứng giữa Nam Cực mà không mặc gì vậy. Rõ ràng bàn chân dẫm lên nền đá nhưng lại như đứng trên băng, cô ấy co rúm các ngón chân, hai chân thay phiên chà xát vào nhau để xoa dịu cái lạnh thấu xương.

Nhưng như thế cũng không cầm cự được lâu, cô ấy cảm nhận được nước dưới chân bắt đầu dâng lên, rõ ràng đang ở suối nước nóng nhưng lại lạnh thấu tim gan, giống như mặc áo mỏng ngồi trong kho lạnh lại còn uống một hơi cạn bình nước đá vậy.

Mạnh Đan Thu nghe thấy giọng nói của hai người, muốn trả lời nhưng răng lại va vào nhau lập cập, môi run lên không nói thành lời. Cô ấy muốn bước đến chỗ hai người nhưng hai chân như bị đóng băng, không nhúc nhích nổi.

Mạnh Đan Thu run rẩy sờ lên người, hoảng sợ phát hiện cơ thể đã bắt đầu đóng băng. Những nơi đầu ngón tay chạm vào đã có một lớp băng mỏng hình thành trên da. Cứ thế này chẳng mấy chốc cô ấy sẽ biến thành tượng đá mất.

Không! Cô ấy không muốn chết!

Mạnh Đan Thu cố gắng vùng vẫy, nhưng hai chân như mọc rễ không nhúc nhích nổi. Cô ấy dồn hết sức lực chống chọi với cái lạnh, cúi người ôm lấy hai chân cứng đờ, dùng sức hoặc đấm hoặc xoa bóp, hy vọng chúng có thể cử động dù chỉ một chút.

Nhưng dù có làm gì người Mạnh Đan Thu cũng không toát ra được một giọt mồ hôi nào, ngược lại càng ngày càng lạnh, động tác càng lúc càng chậm chạp, cho đến khi hai tay và hai chân đều bị đóng băng không thể cử động được nữa.

"Cứu tôi... Cứu tôi với..."

Mạnh Đan Thu kêu cứu nhưng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, mặc dù không bị biến thành âm thanh méo mó nhưng lại không thể truyền đi xa được. Khi cô ấy dần rơi vào tuyệt vọng, một bàn tay ấm áp đặt lên vai, nhiệt lượng từ bàn tay đó truyền vào cơ thể, như ánh bình minh báo hiệu hy vọng mới.

Khương Yển không nói gì, chỉ chuyển tay từ vai xuống nắm lấy cổ tay cô ấy. Vừa rồi anh đã nhận ra có gì đó không đúng, đáng lẽ Khâu Đan phải ở bên trái anh, nhưng sau khi căn phòng chìm vào bóng tối, cô ấy bỗng nhiên chuyển sang bên phải.

Chắc chắn là do con ma giở trò, nhưng vì sao lại làm vậy thì Khương Yển không rõ. Nếu nó có thể dịch chuyển bọn họ, vậy việc đổi bên chẳng có ý nghĩa gì, ngoài chuyện sẽ khiến người ta hoảng sợ trong giây lát thì đâu còn tác dụng nào khác.

Hoảng sợ?

Khương Yển mím môi, nở nụ cười chế giễu trong bóng tối. Nếu con ma chỉ có thể làm họ bị thương bằng cách phá vỡ lớp phòng ngự tâm lý, vậy lần này nó thua chắc rồi. Chỉ cần anh và Mạc Tiểu Nghiêu giữ vững tinh thần trong hơn hai phút, thanh tiến độ suối nước nóng sẽ đầy, bọn họ có thể rời khỏi trò chơi. Đến lúc đó, vì bị quy tắc hạn chế nên có là ma cũng không thể làm gì họ.

Còn Nhạc Âm, Khương Yển ngừng suy nghĩ vài giây. Nếu con ma này thật sự như anh phân tích là không thể trực tiếp làm người khác bị thương, vậy khả năng Nhạc Âm chết là rất thấp, có khả năng đang bị nhốt ở đâu đó và cần họ đến cứu, vậy thì càng không thể lãng phí thời gian.

Con ma vẫn chưa xuất hiện, bầu không khí trong phòng ngày càng quái dị. Gió lạnh rít gào chỉ là màn dạo đầu, tiếng khóc ai oán thỉnh thoảng vang lên mới là thứ vũ khí tấn công tinh thần lợi hại nhất. Mỗi lần nghe thấy, Khương Yển lại cảm thấy đầu óc choáng váng, phải cố gắng lắm anh mới giữ được sự tập trung.

Bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dài não nề, nghe như ai oán lại như tiếc nuối. Song khi Khương Yển quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một màu đen thăm thẳm càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Chưa dừng lại ở đó, trong không khí bắt đầu thoang thoảng mùi hương kỳ lạ, không phải mùi ẩm mốc trong phòng mà là mùi hôi thối của xác chết, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những điều rùng rợn.

Tựa như hít phải thuốc gây ảo giác, ba người như bước vào một căn nhà cũ kỹ đã bỏ hoang từ lâu. Nơi đây chỉ có bụi bặm, mạng nhện, côn trùng và gỗ mục nát... Ở góc phòng có một bộ xương khô nằm đấy, không biết đã chết từ bao giờ.

Nếu trí tưởng tượng là món quà đặc biệt của con người thì lúc này cả ba người đều ước gì mình có thể trở thành trẻ sơ sinh, không cần liên tưởng tới những thứ đáng sợ.

Mạc Tiểu Nghiêu bỗng cảm thấy cực kỳ chán ghét tình thế này. Khoảnh khắc hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy cô lần thứ bảy, cô quyết định làm liều lấy một chiếc "Bít tất của ai đó" ra khỏi túi xách, cúi người dựng đứng nó trên đất.

Ngay giây sau, một mùi hương khó tả lan khắp căn phòng. Dù đã nín thở từ trước nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng mùi hương kinh khủng ấy len lỏi vào từng lỗ chân lông trên cơ thể.

Tuy làm vậy là để tự cứu mình cũng như cứu bạn, nhưng trong một thoáng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn thấy hối hận, thứ đáng sợ này mà cô còn mua tận hai cái? Hoàn toàn không muốn lấy ra dùng lần nữa luôn.

Cơ thể Mạc Tiểu Nghiêu vẫn ấm áp, hành động không bị ảnh hưởng, cô dùng hai tay bịt chặt mũi, cố gắng giảm thiểu tổn thương do khí độc gây ra cho mũi mình.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, động tác hà hơi về phía sau cổ đã không còn, cô còn thoáng nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng k** r*n nho nhỏ.

Trong hang bất chợt sáng bừng, ánh sáng chói mắt hơn cả đèn lồng chiếu sáng toàn bộ hang động, hồ nước nóng lại xuất hiện, giống như không gian tối đen mà họ vừa trải qua chỉ là một giấc mơ.

Mạc Tiểu Nghiêu có thể nhìn thấy tình trạng của Khương Yển và Khâu Đan cách đó không xa, sắc mặt hai người xanh mét, một người cũng đang bóp mũi như cô, người còn lại thì toàn thân ướt sũng không biết đã trải qua chuyện gì, trông như sắp ngất đến nơi. Hiển nhiên mùi hương rất công bằng, ai cũng phải ngửi, không ai trốn thoát.

Vừa định lên tiếng, Mạc Tiểu Nghiêu bỗng thấy giữa hồ nổi lên một bóng dáng quen thuộc, đầu chúi xuống, tay chân cứng đời, nhìn sao cũng có cảm giác chẳng lành.

Khương Yển cũng phát hiện, anh buông Khâu Đan đang dần hồi phục ra, cùng Mạc Tiểu Nghiêu lội nước chạy tới từ hai hướng khác nhau. Lúc này họ chẳng còn để ý đến mùi hôi chân nồng nặc quanh quẩn nơi chóp mũi nữa, hai người hợp sức kéo người đang nổi lềnh bềnh kia vào băng ghế đá bên cạnh hồ nước nóng.

Là Nhạc Âm, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh.

Thanh tiến độ suối nước nóng đã xuất hiện trở lại nhưng tốc độ cực kỳ chậm, không gần đầy như họ nghĩ mà vẫn còn tận một phút hai mươi giây.

Không thể rời khỏi hồ nước nóng đồng nghĩa với việc không thể ấn ngực sơ cứu cho Nhạc Âm. Khương Yển bèn dẫm một chân lên băng ghế đá, bảo Mạc Tiểu Nghiêu giúp anh đỡ Nhạc Âm nằm lên đùi mình, để Nhạc Âm cong người như con tôm, bụng áp sát vào đùi anh. Anh khum bàn tay lại vỗ vào lưng Nhạc Âm gần vị trí bả vai theo nhịp, muốn thử xem có thể giúp anh ta nôn nước ra không.

Mạc Tiểu Nghiêu đứng bên cạnh lo lắng đỡ Nhạc Âm, đề phòng anh ta vì chúi người quá độ mà đầu lại chìm vào nước. Hai người bận rộn một hồi, cuối cùng Nhạc Âm cũng ho ra một ít nước nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Ngay khi Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu đang bó tay, Mạnh Đan Thu chậm rãi đi tới, lúc này cô ấy đã gần khỏe lại hẳn, thấy Nhạc Âm vẫn chưa tỉnh, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong túi xách ra một viên kẹo màu tím, đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu đang kiểm tra tình hình Nhạc Âm.

"Thử cái này xem. Nghe nói có thể giải trừ tác dụng phụ, tôi chưa ăn bao giờ, không biết có tác dụng không."

Tình huống cấp bách, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không quan tâm người quen hay người lạ, vội nhận lấy viên kẹo nhỏ màu tím giống hệt kẹo cầu vồng, xem qua phần giới thiệu.

[Kẹo cầu vồng màu tím

Công dụng: Giảm thiểu phần nào tác hại do trạng thái tiêu cực gây ra, tan ngay trong miệng.]

Sau khi xem xong, Mạc Tiểu Nghiêu không chút do dự nhét kẹo vào miệng Nhạc Âm, hồi hộp nhìn anh ta. Mãi đến hai giây sau, Nhạc Âm phát ra tiếng rên khe khẽ rồi mở mắt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn cô." Khương Yển thay Mạc Tiểu Nghiêu cảm ơn Khâu Đan, sau đó anh dìu Nhạc Âm dậy dưới sự giúp đỡ của hai người, chậm rãi đặt anh ta ngồi xuống băng ghế đá.

Mạnh Đan Thu vuốt tóc, mỉm cười, chỉ là tư thế không quá nhã nhặn vì phải bịt mũi, giọng ồm ồm nói: "Không có gì, vừa rồi cô cũng giúp tôi mà, coi như là đáp lễ. Anh ta không sao chứ…"

Nhạc Âm… Nhạc Âm vừa mới tỉnh dậy sau khi suýt chết đuối, lại sắp bị mùi hôi thối nồng nặc xông cho ngất xỉu lần nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.