🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lần này xuống xe mọi người đều nhớ kỹ những điểm quan trọng của quy tắc, vẫn giữ nguyên đội hình xuống theo từng hàng một, đã xuống xe an toàn một lần rồi, làm theo chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Sự thật chứng minh, quả thật không có vấn đề gì.

Mười bốn người còn lại vây quanh hướng dẫn viên xương khô, thuận tiện cho việc theo sát, cô ta cũng không nói nhiều, vẫy lá cờ nhỏ ra hiệu cho mọi người đi theo.

Lần này nơi xuống xe cách vườn bách thảo rất gần, ước chừng khoảng hai mươi mét. Điều này khiến cho những người có thể lực kém hơn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất họ không cần phải lãng phí sức lực có hạn bên ngoài vườn bách thảo.

Hướng dẫn viên xương khô dẫn theo các du khách tiến vào từ cửa chính, còn trêu đùa vài câu với nhân viên soát vé bên cạnh, Mạc Tiểu Nghiêu nghe mà thầm nhíu mày.

Quả nhiên mỗi hướng dẫn viên du lịch đều có chỉ tiêu, một mục trong đó là số lượng du khách dẫn theo sau khi bị đào thải tự nhiên còn càng ít càng tốt. Đoàn cô ta đã chết hơn một nửa, chỉ tiêu của hướng dẫn viên xương khô đạt mức trung bình khá nên cô ta mới vui vẻ như thế.

Đúng như tên gọi, vườn bách thảo là khu vườn trồng rất nhiều loại thực vật. Các loại thực vật quen thuộc lẫn không quen thuộc phủ kín toàn bộ khu vườn, Mạc Tiểu Nghiêu thuộc kiểu người ccó khả năng kết nối với thực vật rất kém, hiểu biết về hoa cỏ cây cối chỉ giới hạn trong các nhóm phân loại chính, còn phân loại chi tiết hơn thì chỉ có thể nói là mù tịt.

Cô không nhìn ra cây cối hoa cỏ trước mắt có gì đặc biệt, nhưng Triệu Thông - thiếu niên đã gợi ý cho những người tụt lại phía sau vào khách sạn khác, lại lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Có rất nhiều loại thực vật ở đây không có trên Trái đất."

Thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, Triệu Thông ngượng ngùng cười: "Chuyên ngành của tôi trước đây có liên quan đến thực vật, không dám nói là biết hết nhưng ít ra tôi đã từng thấy qua phần lớn thực vật trong sách và tài liệu. Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì với những thứ trước mắt này, đương nhiên cũng có thể là do kiến thức hạn hẹp của tôi…"

Lời còn chưa dứt đã bị hướng dẫn viên du lịch xương khô đi tới cắt ngang, cô ta vung lá cờ nhỏ trong tay, ra hiệu cho mọi người nghe mình nói.

"Để đảm bảo đủ thời gian cho hội chợ bày bán đặc sản và triển lãm phong tục tập quán phía sau, hoạt động tham quan vườn bách thảo lần này sẽ bị rút ngắn xuống còn mười lăm phút, xe buýt đã đến cửa sau chờ chúng ta rồi. Cho nên mọi người nhất định phải bám sát tôi, trên đường tôi sẽ không dừng lại, ai bị rớt lại phía sau thì tự mình đi đến cửa sau. Tuy nhiên nếu quá mười lăm phút mà chưa quay lại xe, chúng tôi sẽ không đợi nữa. Bây giờ thì xuất phát nào!"

Theo sau lời nói của hướng dẫn viên du lịch xương khô, một chuyến đi gấp gáp khác lại bắt đầu.

Lúc trước Mạc Tiểu Nghiêu có nghe thấy lời Triệu Thông nói, cô kéo Khương Yển lại, thấp giọng nói với anh vài câu. Sau đó dưới sự truyền đạt của Khương Yển, Nhạc Âm và Mạnh Đan Thu đều hiểu ý của cô, im lặng đi theo sau hướng dẫn viên, xếp thành một hàng chạy về phía trước.

Hướng dẫn viên rẽ trái, họ rẽ trái, hướng dẫn viên sang phải, họ sang phải, tóm lại là nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đồng đội phía trước, kiên quyết không vì một con đường tắt hay lý do nào khác mà phá vỡ đội hình.

Đây cũng là để phòng ngừa bất trắc, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ cứ coi như lời Triệu Thông vừa nói là thật đi, như vậy vườn bách thảo này có rất nhiều loại thực vật chưa được biết đến, bỏ qua tập tính của chúng sang một bên, điều quan trọng nhất là chúng có nguy hiểm hay không.

Ngay cả trên Trái đất còn có thứ gọi là hoa ăn thịt người, Mạc Tiểu Nghiêu không tin rằng đám thực vật ở nơi quỷ quái này sẽ vô hại như bề ngoài, cô đoán nếu có đủ thời gian, có khi hướng dẫn viên du lịch cũng sẽ làm giống như ở thị trấn suối nước nóng, không đi vào mà đợi ở cửa sau để người chơi tự mình tham quan vườn bách thảo này.

Nếu vậy, chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm, họ hoàn toàn không biết được.

Xem ra đúng là nên cảm ơn mấy người chết vì phá vỡ quy tắc kia, nếu không có sự hy sinh của họ cũng sẽ không đổi lại được đặc ân có hướng dẫn viên đích thân dẫn đường như thế này. Đương nhiên đối với một số người có thể chất kém, có lẽ họ sẽ thích có nhiều thời gian để đi bộ trong vườn bách thảo hơn thay vì phải chạy đến mức thở không ra hơi như bây giờ.

Ừm, sau khi trở về phải tiếp tục duy trì việc tập luyện, Mạc Tiểu Nghiêu quyết tâm sẽ thường xuyên đến phòng tập thể dục, chỉ là không biết có thể giành giật được máy móc tập luyện hay không.

Sau khi màn chơi này kết thúc, mọi người đều hiểu rõ tầm quan trọng của thể chất, e rằng phòng tập thể dục cũng sẽ bị các tổ chức bao trọn mất.

Hướng dẫn viên xương khô vẫn chạy ở phía trước, âm thanh ma sát của xương cốt vang lên đều đều, không có cơ bắp làm giảm xóc nên tiếng ồn tạo ra khi cô ta vận động mạnh rất lớn, đến nỗi Mạc Tiểu Nghiêu vẫn luôn bám sát phía sau chỉ sợ cô ta sẽ đột nhiên vỡ vụn.

Và rồi cô ta thật sự vỡ vụn, xương cốt rơi đầy đất.

Hộp sọ của hướng dẫn viên xương khô vẫn ở nguyên vị trí, hàm trên và hàm dưới va vào nhau phát ra tiếng "răng rắc": "Nơi này là khu vực trung tâm của vườn bách thảo, cách cửa sau còn một nửa quãng đường, mọi người có thể lựa chọn lắp ráp tôi lại để tôi dẫn mọi người ra ngoài hoặc tự mình rời khỏi đây đến chỗ xe buýt. Cho dù là cách nào, mọi người cũng chỉ còn lại mười hai phút."

Những người đi đầu nhìn nhau, những người tụt lại phía sau cũng thở hổn hển đuổi kịp, sau khi nghe những người bạn cùng đoàn kể lại đầu đuôi câu chuyện, ai nấy đều lộ vẻ mặt hoang mang bất lực.

"Nhanh lắp ráp đi, vừa rồi chỉ lo chạy, chẳng ai nhìn đường cả, lỡ như đi lạc là không ra được đâu." Một cô gái nhỏ nhắn đưa ra đề nghị: "Tôi còn nhớ kiến thức về cấu tạo xương người đã học, chỉ cần đủ xương, tôi có thể lắp ráp lại được."

Nghe cô ấy nói vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tản ra tìm kiếm những mảnh xương bị thất lạc, cố gắng nhanh chóng lắp ráp lại vị hướng dẫn viên của mình.

Ánh mắt Mạc Tiểu Nghiêu lóe lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn. Những loài thực vật kỳ dị này dường như hoàn toàn không cần nhà kính để điều hòa nhiệt độ, cho dù tiếp xúc trực tiếp với không khí, chúng vẫn có thể sinh trưởng điên cuồng theo những đặc tính khác nhau.

Sờ vào tấm thẻ trong túi xách của mình, Mạc Tiểu Nghiêu đã nghĩ ra đường lui, sau đó cô cùng với Khương Yển và những người khác bắt đầu hành động, đi nhặt những mảnh xương khô bị rơi vãi xung quanh.

Ừm, đây là xương chày, đây là xương cánh tay, đây là… Xương ngón chân?

Càng ngày càng nhiều mảnh xương được tập hợp lại bên cạnh cô gái nhỏ nhắn, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, giống như đang chơi trò chơi ghép hình, lấy hộp sọ của hướng dẫn viên xương khô làm trung tâm, bắt đầu lắp ghép lại.

"Ôi chao ôi, xương sườn đáng yêu của tôi, cô cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nó!"

Hướng dẫn viên xương khô liên tục dùng đủ loại âm thanh để quấy rối cô gái nhỏ đang cố gắng lắp ráp mình, sắc mặt của cô ấy càng khó coi, cô ta càng la hét hả hê, chẳng thèm quan tâm đến việc cơ thể mình đang bị thất lạc lung tung, càng không cần nói đến việc đang lãng phí thời gian của du khách.

"Mọi người tiếp tục tìm đi, cơ thể của tôi đâu chỉ có nhiêu đây, mau nhìn kìa, bàn chân đáng thương của tôi bị văng vào bụi cây rồi."

"Ôi chao, sao cô gái nhỏ này lại ra tay tàn nhẫn vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả? Nếu trên xương của tôi mà có sẹo thì sẽ bị lưu lại vĩnh viễn đấy, thật đáng sợ! Tôi mà để lại sẹo trên làn da mịn màng của cô, cô có muốn không?"

Cô gái nhỏ không nhịn được nữa, ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn hướng dẫn viên, thuận tay chộp lấy một chiếc xương chày bên cạnh, canh lúc cô ta vừa há miệng ra thì nhét vào trong, chặn đứng những lời nói lải nhải tiếp theo của cô ta.

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi "chậc" một tiếng, quả nhiên là một cô gái tàn nhẫn, không biết thân phận thật sự của cô ấy là gì.

Thời gian trôi qua, tất cả xương cốt bị rơi vãi bên ngoài đều đã được tìm thấy, cô gái nhỏ cũng đã lắp ráp được bảy tám phần cơ thể của hướng dẫn viên xương khô nhưng lại phát hiện còn thiếu ba mảnh xương, khiến cho việc lắp ráp không thể hoàn thiện.

Thời gian còn lại tám phút, theo như lời hướng dẫn viên xương khô, nơi này là khu vực trung tâm, vừa rồi họ đã mất ba phút để chạy đến đây, như vậy để chạy đến cửa sau cũng sẽ mất thêm ba phút nữa. Tính ra, thời gian để lắp ráp hướng dẫn viên chỉ còn lại năm phút, nếu không thể hoàn thành trong thời gian quy định, e là sẽ xảy ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Chiếc xương chày trong miệng hướng dẫn viên xương khô bị cô ta tự lấy ra ngay khi lắp xong cánh tay trái, sau đó bị cô gái nhỏ cướp mất, đặt vào đúng vị trí. Có lẽ là sợ cô gái nhỏ này lại gây ra rắc rối gì khác, hướng dẫn viên xương khô im lặng một lúc, cho đến bây giờ mới cười "khà khà" lên tiếng.

"Một cái ở trên cây, một cái ở trong bụi cỏ, một cái ở dưới mương nước bên kia. Cơ thể của tôi, tôi có thể cảm nhận được vị trí của chúng, mau đi tìm đi, những du khách thân yêu của tôi."

Nhìn theo hướng hướng dẫn viên xương khô chỉ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, một người nhanh nhẹn lập tức chạy đến bụi cây gần nhất tìm kiếm, nhưng tay vừa chạm vào bụi cây đã bị một lực mạnh hút vào. Cơ thể mất thăng bằng ngã nhào vào trong bụi cây, những cành lá cứng và sắc nhọn không chút lưu tình đâm qua người anh ta, khiến anh ta kêu lên đau đớn.

Nhưng mức độ tổn thương này chưa đủ mạnh để khiến người khác cảm thấy không thể vượt qua, vẫn có người sẵn sàng ra tay giúp đỡ bạn bè. Nghe thấy tiếng kêu cứu của anh ta, mấy người đứng gần đó vội vàng chạy tới hợp sức kéo anh ta ra khỏi bụi cây.

Vết thương trên người anh ta chủ yếu là trầy xước da, sau khi cẩn thận nhổ những chiếc gai nhọn ra, vết thương cũng không còn đáng sợ như vậy nữa, so với cơn đau trên cơ thể, anh ta cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng lớn hơn nhiều.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, không còn ai dám bất cẩn đến gần những loài thực vật khác, tất cả tập trung lại bàn bạc xem nên làm gì. Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và những người khác cũng tiến lại gần, chỉ im lặng lắng nghe, muốn xem người khác có ý kiến gì hay không.

Cũng chẳng còn cách nào, vì giày cao gót của Mạc Tiểu Nghiêu, búa đập chuột của Khương Yển, dùi trống của Nhạc Âm đều là vật cùn, muốn dùng những thứ này để mở đường trong bụi cây là điều không thể. Tuy Mạc Tiểu Nghiêu có thể sử dụng viên thủy tinh để tạo ra một cây đuốc từ người phun lửa trong màn chơi rạp xiếc, nhưng kinh nghiệm lại mách bảo cô rằng phóng hỏa ở nơi có nhiều cây cối như vậy chẳng khác nào tự sát.

Đúng lúc này, chàng trai cao nhất trong số những người sống sót đột nhiên bước ra, vẻ mặt tự tin: "Tôi có cách giải quyết đám cây cối này rồi, mọi người lui ra sau, xem tôi đây."

Nói xong, anh ta đứng cách bụi cây ba bước chân, hai tay chống nạnh hít một hơi thật sâu, từ trong miệng phun ra một loạt quả cầu lửa nhỏ hướng về phía bụi cây.

Anh ta có thể điều khiển những quả cầu lửa này theo hai cách, một là khuếch tán giống như ngọn lửa bình thường, khi gặp vật bắt lửa sẽ lập tức lan rộng ra. Cách thứ hai là tấn công chính xác, loại cầu lửa này sẽ chỉ thiêu đốt mục tiêu mà chúng tiếp xúc, cho dù bên cạnh có đặt một đống vật dễ cháy, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp sẽ không bị đốt cháy.

Thế nên anh ta mới làm như vậy, vì anh ta tin tưởng tuyệt đối vào kỹ năng của bản thân.

"Mẹ kiếp!"

Vì không kịp ngăn cản, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ kịp buột miệng chửi thề rồi vội kéo Khương Yển và Nhạc Âm chạy xa khỏi đám đông, không chút do dự lấy từ trong túi xách ra tấm thảm bay bốn người, sau khi trải ra thì kéo các bạn nhảy lên.

"Chúng ta đi!"

Vừa dứt lời, tấm thảm bay đã chở bốn người bay lên không trung, phía sau, bụi cây bị thiêu rụi đã dẫn dắt tất cả thực vật trong khu đó nổi dậy.

Trong nháy mắt, dây leo cành lá múa may cuồng loạn, vô cùng hung bạo.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.