🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong thư viện, Mạc Tiểu Nghiêu đi dọc theo những kệ sách chất đầy hộp, vừa tìm kiếm con số mình cần vừa suy nghĩ về mục đích của Khương Yển khi làm vậy.

Có lẽ anh không để Nhạc Âm nhắn lại cho cô là bởi vì khi anh phát hiện ra có thể làm như vậy thì Nhạc Âm đã vào thư viện rồi, không còn cách nào để thông báo nữa. Hơn nữa thời gian của anh cũng không còn nhiều, không thể đợi đến khi anh ta ra ngoài nên chỉ có thể tìm vài người có vẻ đáng tin cậy trong đám đông, truyền đạt câu ám hiệu kia.

Nhưng tại sao Khương Yển lại làm vậy?

Mạc Tiểu Nghiêu không đoán ra được dụng ý của Khương Yển, cô không tin anh lại tốt bụng đến mức giúp người khác giải quyết khó khăn vô điều kiện như vậy, cho dù có thu phí cũng không phù hợp với phong cách hành sự trước giờ của anh.

Chắc chắn là có điều uẩn khúc, có lẽ anh đã phát hiện ra điều gì đó ở một nơi nào khác... Cô kéo một chiếc hộp ra, lấy tấm thẻ từ bên trong rồi đóng hộp lại, tiếp tục tìm kiếm chiếc hộp tiếp theo.

Sau khi đã nắm được quy luật, việc tìm kiếm thẻ mượn sách không còn là vấn đề gì khó khăn nữa, có thể nhờ người khác trả sách hộ coi như chút ưu ái của hệ thống dành cho những người chơi yếu thế, cố tình để lại cho họ một con đường sống.

Song Mạc Tiểu Nghiêu đoán, rất có thể còn có cách phá giải thứ ba, bởi vì không ai có thể đảm bảo trong số những người chơi lần này, chắc chắn sẽ có một người đủ thông minh để phá giải được câu đố.

Có lẽ là đánh nhau với quản lý thư viện, có lẽ là đưa ra thứ gì đó khiến ông ta động lòng mà hối lộ hoặc giống như cô vừa rồi, nắm thóp được điểm yếu của ông ta để uy h**p...

Nói tóm lại, chắc chắn không chỉ có một cách phá giải duy nhất, cách mà cô lựa chọn tuy rằng có vẻ khó khăn nhưng lại là cách đơn giản nhất với cô.

Sau khi đã tìm được tất cả các tấm thẻ, Mạc Tiểu Nghiêu đi đến quầy mượn sách hình tròn, cầm ba quyển sách lúc trước được xếp chồng lên nhau, đối chiếu tên, sau đó lần lượt nhét từng tấm thẻ vào túi giấy trong ánh mắt oán độc của quản lý thư viện.

Xong xuôi, Mạc Tiểu Nghiêu kiểm tra lại một lần nữa, sau khi đã chắc chắn không sót cái nào, cô ngẩng đầu lên mỉm cười rạng rỡ với quản lý thư viện đang sa sầm mặt. Ý của cô rất rõ ràng, ông ta càng tức giận cô càng vui vẻ.

Sau đó Mạc Tiểu Nghiêu phất tay chào tạm biệt ông ta, bước ra khỏi thư viện trở lại hành lang. Lần này cô vẫn chưa trả sách của mình mà đi ra ngoài, yên lặng chờ hai mươi phút làm lạnh.

Sau khi thời gian làm lạnh kết thúc, Mạc Tiểu Nghiêu lại quay trở về thư viện, làm theo các bước như lần trước, lần này cô trả quyển thứ ba và hai quyển sách khác.

Khi cô vừa bước ra, nam sinh nhỏ con ban nãy đã đi đến, trên mặt cậu ta là nụ cười nhẹ nhõm, tay vẫn còn đang nắm chặt thẻ học sinh.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm." Nam sinh nhỏ con nói, Mạc Tiểu Nghiêu là người cuối cùng mà nhóm cậu ta tìm được, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ trả sách cho tất cả mọi người. Tuy rằng phải trả một ít trang bị làm thù lao, nhưng giữ được mạng sống thì gì cũng đáng.

Mạc Tiểu Nghiêu qua loa đáp lại vài câu, sau đó lấy thẻ học sinh của mình ra, thấy nội dung trên thẻ đã thay đổi.

[Nhiệm vụ 4: Trả sách đã mượn ở thư viện.]

Thanh tiến độ bên dưới đã biến mất, thay vào đó là 15 điểm, điểm số tối đa. Cộng với số điểm nhận được từ nhiệm vụ ký tên lúc trước, Mạc Tiểu Nghiêu đã có 25 điểm, vẫn còn thiếu 65 điểm nữa mới đạt điểm số an toàn 90.

Từ chối lời mời cùng nhau làm nhiệm vụ tiếp theo của sáu người, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn đồng hồ, mười giờ bảy phút, còn khá sớm so với giờ ăn trưa, có thể tranh thủ đến địa điểm làm nhiệm vụ tiếp theo xem thử.

Lúc nãy trước khi trả sách, cô đã lật xem qua sách của những người kia, quả nhiên như cô dự đoán, trong sách của mỗi người đều có gợi ý về các nhiệm vụ khác.

Song vì nội dung đều nhắm vào từng cá nhân nên ngoài việc giúp cô xác nhận suy đoán của mình thì tạm thời chưa nhìn ra được tác dụng nào khác. Vì vậy Mạc Tiểu Nghiêu tạm thời gác chuyện này sang một bên, rời khỏi tầng 2, đi đón những cái đuôi bám chân mình trước đã.

Dẫn theo những cô bạn cùng phòng ngoan ngoãn xếp thành một hàng đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, Mạc Tiểu Nghiêu khẽ thở ra một hơi, cúi đầu suy nghĩ xem nên đi đâu tiếp theo.

Hiện tại những địa điểm liên quan đến các cô bạn cùng phòng mà cô nắm được là: khu rừng nhỏ giữa ký túc xá nam và nữ, hồ nhân tạo gần đó và ký túc xá nữ.

Trên cuốn "Tình yêu ngọt ngào: Hẹn gặp lại ở giảng đường đại học" tiết lộ nhiệm vụ số 6 liên quan đến việc tỏ tình trong rừng cây nhỏ. Bây giờ vẫn còn cách bốn giờ chiều khá sớm nhưng cũng có thể đến đó xem trước, ít nhất là chụp vài bức ảnh, lỡ như đến lúc đó không đủ thời gian thì sẽ rất phiền phức.

Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu dẫn các cô bạn cùng phòng ngoan ngoãn của mình đi về phía rừng cây nhỏ, tiện thể đi ngang qua hồ nhân tạo còn "tanh tách" vài bức ảnh.

Nói cũng thú vị, sau khi Mạc Tiểu Nghiêu bước vào thư viện lần đầu tiên, chiếc máy ảnh linh hồn kia đã biến mất. Thế nhưng khi cô bước hẳn ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, nó lại xuất hiện bên cạnh cô như thể cố tình tránh mặt quản lý thư viện vậy.

Cũng không biết giữa chúng có mối liên hệ tương sinh tương khắc gì không, trong gợi ý mà hệ thống đưa ra không nhắc đến nên Mạc Tiểu Nghiêu cũng mặc kệ nó, để mặc nó bay xung quanh cô và các bạn cùng phòng như con ruồi đáng ghét.

Hồ nhân tạo nhỏ bé nằm giữa khu rừng nhỏ, nói là hồ nhưng Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy nó giống một cái ao nuôi cá hơn, ném một hòn đá xuống nước nghe tiếng nước động, ước chừng hồ không sâu lắm, có thể chết đuối ở đây thì đúng là kỳ tích.

Lần này địa điểm chụp ảnh khá rộng rãi, Mạc Tiểu Nghiêu chán không muốn động tay động chân cuốn lưỡi cho các bạn cùng phòng tạo dáng nữa, bèn bảo mọi người nằm sấp xuống đất, đưa tay lên chống cằm, tạo dáng những đóa hoa e ấp.

Tất nhiên các bạn cùng phòng của Mạc Tiểu Nghiêu không có ý kiến, máy ảnh linh hồn càng không phản đối, nó còn biết ý lùi về phía sau một chút để có thể chụp hết sáu cô gái vào trong khung hình.

Theo sau tiếng "tách" của máy ảnh, một bức ảnh với phông nền là mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng đã được chụp xong. Mạc Tiểu Nghiêu nhận lấy bức ảnh, hài lòng ngắm nhìn, sau đó lấy cuốn sổ lưu niệm trong chiếc ba lô đã nhẹ hơn rất nhiều ra, dán bức ảnh vào dưới sự chứng kiến của các bạn cùng phòng.

Tuy cô không hiểu tại sao khi chụp ảnh các bạn cùng phòng lại biến về nguyên hình, thà để lộ hình dạng ma quỷ lên ảnh chứ không muốn dùng hình dạng lúc còn sống dưới ánh mặt trời, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu quyết định tôn trọng ý nguyện của họ, họ không muốn nói, cô tuyệt đối sẽ không hỏi.

[15/30]

Chụp ảnh bên hồ xong, bước tiếp theo là đi tới chỗ sâu trong rừng cây nhỏ có hoa dành dành bên kia, đó là thánh địa hẹn hò được nhắc tới trong sách, cũng là địa điểm tiếp nhận hoặc từ chối lời tỏ tình lúc bốn giờ chiều. Có thể là bởi vì thời gian chưa tới nên không ai muốn đến làm việc vô ích, nơi này không một bóng người, rất thanh tịnh.

Mạc Tiểu Nghiêu đi đến chỗ bụi hoa dành dành lớn nhất, cô ngẩng đầu nhìn một lúc rồi cẩn lại thận quan sát địa hình xung quanh, trong lòng suy đoán đủ kiểu về nhiệm vụ tỏ tình, sau đó mới gọi các bạn cùng phòng tới chụp ảnh.

[20/30]

Hiện tại chỉ còn thiếu hai tấm, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy hẳn một tấm trong đó ở căn tin trường. Bất kể có phải là "món ăn hắc ám" hay không, dù sao cũng đã ăn ba năm, nên có chút tình cảm chứ nhỉ? Nói như vậy, trước khi chia tay chụp một tấm ảnh chung cũng rất hợp tình hợp lý.

Về phần tấm cuối cùng, tạm thời cô chưa có đầu mối gì, định bụng đi dạo trong sân trường trước xem có thể có được manh mối gì hay không.

Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu dẫn đội rời khỏi rừng cây nhỏ hơi âm u, vòng qua hồ nhân tạo vẫn còn lấp lánh ánh nắng, quay trở lại sân thể dục.

Cùng lúc đó, trên tầng 2 của tòa nhà thí nghiệm đang diễn ra một màn thảm khốc, tất cả những người mang thẻ mượn sách của người khác ra ngoài và không quay lại thư viện trả sách trong thời hạn một tiếng đều đã chết.

Sau khi hết thời hạn mượn, thẻ mượn sách lập tức biến thành những cuốn sách trùng tên, tất cả nhân vật trong sách bay ra, lôi mạnh những học sinh phá hoại quy tắc vào trong sách.

Sau đó trước ánh mắt kinh hãi của những người còn lại, tất cả cuốn sách trông có vẻ dày hơn một chút, giống như những học sinh vừa bị kéo vào đều đã trở thành nhân vật mới trong những câu chuyện mới, dùng một cách thức khác tiếp tục diễn dịch cuộc đời của mình trong sách.

Đương nhiên Mạc Tiểu Nghiêu không hề hay biết những chuyện này, cô đang buồn chán đi lang thang trên sân thể dục. Lúc thì nhìn xà đơn xà kép, lúc lại nhìn bục diễn thuyết, trong lòng phân vân, do dự rốt cuộc nên chọn cảnh nào cho vào album ảnh.

Khương Yển xuất hiện vào lúc này, anh mặc đồng phục sạch sẽ, phía sau cũng có năm người bạn cùng phòng.

"Nhiệm vụ làm tới đâu rồi?" Giọng Khương Yển khá thoải mái: "Tôi làm xong nhiệm vụ thư viện rồi, đang vừa chụp ảnh vừa suy nghĩ có nên đi làm nhiệm vụ 5 về các hiện tượng kỳ lạ trong trường không."

Mạc Tiểu Nghiêu không nói gì, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm chàng trai thấp hơn mình nửa cái đầu.

Tóc xoăn, khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, tuy rằng mũi vẫn là cái mũi ấy, mắt vẫn là đôi mắt ấy, nhìn sơ sơ cũng có thể nhận ra bóng dáng của sếp Khương tương lai nhưng vẫn khiến người ta ngạc nhiên vô cùng.

Rốt cuộc một chàng trai đáng yêu như thế này đã trải qua những gì mới có thể trưởng thành thành người đàn ông như vậy sau hơn mười năm đây? Cũng không phải nói Khương Yển lúc trưởng thành không đẹp trai, nhưng so với hình tượng thời cấp ba, anh của hiện tại là hai kiểu người khác nhau hoàn toàn. Nếu phải hình dung thì giống như Pikachu tiến hóa thành Raichu, Patamon siêu tiến hóa thành Angemon.

Khương Yển chờ mãi không thấy Mạc Tiểu Nghiêu đáp lại, vẻ mặt dần trở nên khó chịu, vừa rồi đã dọa Nhạc Âm giật mình một lần, bây giờ Mạc Tiểu Nghiêu cũng vậy. Rõ ràng anh đã phải bỏ ra mấy năm rèn luyện thân thể, thay đổi hình tượng, kết quả vào màn chơi trường học cái, nháy mắt đã bị đánh về nguyên hình.

Chậc!

"Nhìn đủ chưa hả? Nhìn đủ rồi thì nói chuyện chính đi được không?" Giọng nói còn pha chút khàn khàn của tuổi dậy thì, Khương Yển bày ra vẻ mặt bất mãn thường ngày nhưng mà gương mặt hiện tại của anh không có xíu uy h**p nào, dù đang tức giận trông vẫn rất đáng yêu.

"Nói thật, nhìn mãi không chán." Mạc Tiểu Nghiêu trêu chọc một câu, thấy Khương Yển sắp nổi đóa thì nhanh nhẹn chuyển chủ đề: "Tôi xem mấy sự kiện tâm linh trong sách rồi, muốn đi thăm dò cái ở nhà bếp. Dù sao lát nữa chúng ta cũng phải tới căn tin ăn cơm, hỏi thăm trước một chút, đỡ hơn là mù tịt đi vào."

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu nhắc tới chuyện chính, Khương Yển đè nén cảm giác mất tự nhiên trong lòng, cố gắng để bản thân hành xử như bình thường: "Vậy cùng đi đi, nhiệm vụ này đâu có cấm tổ đội."

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, giơ ngón tay cái chỉ về phía sau: "Họ thì sao? Còn có đám "đồ trang sức" của anh nữa."

Khương Yển: "Dẫn theo đi, để họ ở ngoài đợi là được, chỉ cần không ở trong ký túc xá, tôi thấy họ rất ngoan."

Mạc Tiểu Nghiêu rất đồng ý với điểm này, cô sực nhớ tới câu ám hiệu ven hồ Đại Minh kia, định bụng cho tên nhóc này một bài học theo kế hoạch ban đầu. Thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh khi thấy cô im lặng, Mạc Tiểu Nghiêu đành lặng lẽ rụt tay định lấy bít tất trong túi xách về.

Quả nhiên, cô thật sự không nỡ ra tay với một "con non" đáng yêu như vậy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.