Đúng như Mạc Tiểu Nghiêu dự đoán, việc chụp ảnh tốt nghiệp không có gì khó khăn, nói là nhiệm vụ kiểm tra không bằng nói là tặng điểm thì đúng hơn.
Ví dụ như những người không mặc đồng phục sẽ không được chụp ảnh.
Nhưng đến lúc này rồi, còn ai ngốc đến mức mặc quần áo của mình đến đây chứ? Mạc Tiểu Nghiêu đã tận mắt chứng kiến một kẻ xui xẻo không mặc đồng phục chết như thế nào, những người khác ít nhiều gì cũng nhìn thấy hoặc nghe nói, làm gì còn ai dám ngông cuồng như vậy.
Lại ví dụ như, những người đến muộn sẽ không được chụp ảnh.
Mạc Tiểu Nghiêu gặp được một người chạy tới từ rừng cây nhỏ bên kia, tuy sắc mặt lo lắng nhưng sau khi bị từ chối cũng không lộ ra dáng vẻ tuyệt vọng gì. Cô đoán điểm số của người này đã đạt tiêu chuẩn, không xem 20 điểm cuối cùng này vào đâu, ôm loại thái độ "đuổi kịp là tốt nhất, không kịp cũng không sao cả" tới đây làm nhiệm vụ.
Đáng tiếc, không chụp ảnh e là đạt tiêu chuẩn cũng vô dụng, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ đến tin tức mình nghe được từ bạn cùng phòng, thương hại nhìn người kia một cái rồi không chú ý nữa. Thử nghĩ xem, tốt nghiệp trung học mà không có cả ảnh kỷ yếu, chẳng phải luôn cảm thấy thiếu sót gì đó à?
Còn nữa, không tìm được lớp mình, hoặc không có ít nhất 3 bạn cùng lớp nhận ra mình, cũng sẽ không được chụp ảnh.
Bạn nói bạn có thẻ học sinh có thể chứng minh bạn học lớp này, nhưng vẫn không được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-thuyen-tan-the-lesliya/2859664/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.