🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vu Băng vừa lên đến nơi đã thấy Chử Thiên Thụy đang đứng một mình bên bức tường sương mù, quay lưng về phía cầu thang, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thậm chí khi nghe thấy tiếng bước chân của họ, y cũng không lập tức quay đầu lại.

"Này! Thằng khốn giả ngầu kia!"

Mạc Tiểu Nghiêu bất ngờ nhảy lên phía trước, mọi người ở chung với nhau lâu như vậy lại thêm có Phương Kỳ Kỳ làm cầu nối, cô vẫn luôn đau lòng cho Vu Băng, tức giận thay cho những gì cô ta phải chịu đựng, cảm thấy những gì cô ta bỏ ra không đáng.

Giờ phút này nhìn thấy kẻ đã đẩy Vu Băng vào đường cùng, Mạc Tiểu Nghiêu không muốn giữ kẽ nữa, muốn nói gì thì nói. Dù sao họ cũng là kẻ thù không đội trời chung, giả vờ giả vịt làm gì cho mệt.

Thế nhưng chưa kịp nói thêm gì thì Vu Băng đã đưa tay giữ lấy vai Mạc Tiểu Nghiêu, ghé sát tai cô cười khẽ: "Thôi nào, đừng chấp nhặt với loại người không có tố chất này làm gì, mất mặt lắm. Chuyện của chị để chị tự mình giải quyết, phải tiễn y xuống dưới thì chị mới yên lòng được."

Còn về việc "xuống dưới" như thế nào, đương nhiên là rơi từ trên tháp xuống rồi, giống như cô ta năm đó, để gió rít gào bên tai... Sao lại không để cho kẻ gây ra tội ác nếm thử loại cảm giác "tuyệt vời" này được chứ?

Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn Vu Băng, thấy nụ cười không chạm đến đáy mắt của cô ta bèn im lặng gật đầu. Nhiệm vụ chính đã đến, nơi này không phải là nơi để họ dừng chân.

Đi được hai bước, Mạc Tiểu Nghiêu không nhịn được quay đầu lại nhìn bóng lưng Vu Băng và Phương Kỳ Kỳ đang mỉm cười vẫy tay. Cô mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nói ra những lời tương tự như khi ở những tầng trước.

"Cố lên!"

"Chúng ta sẽ gặp lại trên lầu!"

Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Nhạc Âm tiếp tục chạy lên lầu. Họ đã gặp hết những kẻ b**n th** trên thuyền kia rồi, giờ phút này chẳng biết còn ai đang chờ đợi ở phía trên nữa.

Là ba Hoàng Hậu hay chúa tể Cõi Âm bị phong ấn? Hay là người đàn ông không thể nhắc tên kia?

Ừm... Hy vọng đối phương có mũi.

Mạc Tiểu Nghiêu càng căng thẳng càng dễ nghĩ ngợi lung tung, dường như đây đã trở thành cách để cô giải tỏa áp lực, giống như việc tưởng tượng viển vông có thể khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Tuy nhiên, dù có chuyện gì xảy ra, những gì phải đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt. Mạc Tiểu Nghiêu không biết có nên thấy may mắn hay không, ít nhất bên cạnh cô vẫn còn hai đồng đội, có thể cùng cô đối mặt với thử thách lớn nhất sắp tới.

...

Vu Băng im lặng chờ đợi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác, cô ta mới nhìn Chử Thiên Thụy vừa mới xoay người lại, thu hồi nụ cười thản nhiên nói: "Không cần nói những lời vô nghĩa nữa, ra tay đi, một trong hai chúng ta phải rơi xuống từ đây."

Không phải anh thì là tôi, chẳng qua tôi đã từng rơi xuống một lần rồi, lần này đến lượt anh.

Chử Thiên Thụy bày ra vẻ mặt cưng chiều, giống như đang dỗ dành bạn gái nhỏ đừng giận dỗi: "Tiểu Băng, anh biết em vẫn còn giận anh. Trước đây anh làm việc không chu toàn, suy nghĩ không thấu đáo mới khiến em phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, em có thể nghe anh giải thích không?"

"Tôi ấy mà, nghe anh nói chuyện chỉ thấy phiền, muốn giết quách đi cho rồi." Vu Băng không cho Chử Thiên Thụy cơ hội giải thích, vừa lao đến tấn công vừa ra hiệu cho Phương Kỳ Kỳ cùng xông lên.

Nói nhiều như vậy có ích lợi gì? Cô ta đã nhìn thấu bản chất của y từ lâu. Y luôn làm những gì có lợi cho bản thân, dù chỉ là một chút xíu, thậm chí cả khi việc đó sẽ đẩy người vô tội vào vực sâu.

Chử Thiên Thụy là một kẻ ích kỷ bẩm sinh, còn kiêu ngạo vô cùng. Y cho rằng bản thân mình tài giỏi nhưng không gặp thời, những người nhìn thấu bản chất của y đều ghen ghét tài năng y. Tóm lại y là người tốt, tất cả những ai đối đầu với y đều là lũ ngu xuẩn không biết nhìn người.

Có lẽ xét từ một góc độ nào đó, y còn phù hợp với thiên phú "Đố Kỵ" hơn cả Mạnh Đan Dương.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết cuộc chiến giữa Vu Băng và Chử Thiên Thụy sẽ diễn ra như thế nào, cô và Khương Yển, Nhạc Âm cùng nhau đi lên tầng trên theo cầu thang xoắn ốc, sau đó họ nhìn thấy ba người quen mà mình đã gặp cách đây không lâu.

Hoàng Hậu Đen, Hoàng Hậu Đỏ và Hoàng Hậu Trắng.

Vẫn là bàn trà tròn, trên bàn vẫn bày ấm trà và khay bánh ngọt ba tầng nhưng lần này không có khách, cũng không có trà sủng.

"Chào mừng." Khí chất của Hoàng Hậu Đen hơi khác so với lúc ở trong màn chơi, ít đi vài phần khoa trương, thêm vào đó là sự điềm tĩnh: "Thời gian gấp rút, tôi không mời các vị uống trà nữa, chắc các vị không khát nước đâu nhỉ?"

"Không khát." Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thẳng vào Hoàng Hậu Đen: "Bà biết chúng tôi đến đây làm gì đúng không?"

Hoàng Hậu Đen v**t v* tách trà, gật đầu: "Phải, đến để giải cứu chúng tôi và cả người em trai đáng thương của chúng tôi nữa. Nói đến đây, tôi thật sự rất cảm kích..."

"Không cần cảm kích, bởi vì bà nói nhầm rồi." Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng ngắt lời Hoàng Hậu Đen: "Chúng tôi đến đây là vì bản thân mình, chỉ tình cờ giúp các bà giải trừ phong ấn trong quá trình tự cứu thôi."

"Cũng đúng."

Ngoài dự đoán, Hoàng Hậu Đen không hề phản bác cũng không tỏ ra tức giận vì bị ngắt lời, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh như cũ. Ngay cả Hoàng Hậu Đỏ và Hoàng Hậu Trắng ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình với Mạc Tiểu Nghiêu.

"Theo như cách nói của người Trái đất các cô, giữa chúng ta vốn không có giao tình gì, bất kể các cô đến đây với mục đích gì, chúng tôi đều muốn cảm ơn."

"Vậy tại sao lúc trước các bà lại cố ý gây khó dễ cho chúng tôi?" Khương Yển sải bước đến gần, thuận tay kéo một chiếc ghế trống ra nhưng không ngồi xuống mà chống khuỷu tay lên thành ghế, hỏi tiếp trong tư thế trông rất tùy tiện: "Y muốn dâng Tiểu Nghiêu cho các bà để các bà giữ cô ấy lại, song các bà lại bất ngờ đổi ý, đừng tưởng tôi không nhìn ra."

"Chỉ thay đổi một phương pháp ổn thỏa hơn thôi."

Lần này người trả lời là Hoàng Hậu Đỏ, bà ta không còn giữ vẻ nóng nảy cố ý thể hiện trong màn chơi nữa, tuy vẫn không thể điềm tĩnh như Hoàng Hậu Đen nhưng ít nhất cũng có thể nói chuyện tử tế chứ không phải gào thét lung tung.

"Nuốt chửng một Nhà liên kết linh hồn không bằng giữ cô ta lại còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn, hơn nữa lúc đó tôi vẫn còn đang do dự, không biết có nên tự mình giải trừ phong ấn hay không."

Nhạc Âm cũng tiến lại gần, nhớ đến những gì nghe được từ ngài Hội trưởng, anh ta kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải bà đứng về phía y à, vậy mà cũng bị y đâm sau lưng? Bà không phản kháng một chút nào hả?"

"Đó là đứa em trai mà tôi yêu thương nhất... Hơn nữa, nó làm vậy cũng là vì đồng bào của chúng tôi."

Hoàng Hậu Đỏ trông có vẻ mệt mỏi, bà ta chưa từng gặp Nhạc Âm trong màn chơi tiệc trà của mình nên không để vào mắt. Dù có sắp xếp thế nào, cuối cùng những kẻ có thân phận đều sẽ đến màn chơi tiệc trà một chuyến, có thể với thân phận khách quý hoặc trà sủng.

Còn những kẻ không đến, một là do thân phận không đủ quan trọng, hai là do vẫn chưa đến lượt. Nhưng hiện tại, dù là loại nào thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

"Đừng nhiều lời, tranh thủ lúc tôi chưa đổi ý, mau giải trừ phong ấn cho ba chị em chúng tôi đi." Hoàng Hậu Đỏ vẫn giữ giọng điệu lười biếng: "Chẳng lẽ mấy người không biết cách?"

"Đừng vội." Mạc Tiểu Nghiêu đi đến bên cạnh Khương Yển, học theo anh kéo một chiếc ghế ra nhưng cũng không ngồi xuống: "Tôi rất tò mò, các bà có biết về đám b**n th** dưới lầu kia không?"

Hoàng Hậu Trắng nhìn Hoàng Hậu Đen đang bưng tách trà lên thổi, lại nhìn Hoàng Hậu Đỏ như sắp ngủ gật trên bàn tới nơi, bứt rứt cựa quậy trên ghế, nhỏ giọng trả lời: "Chúng tôi có người canh giữ nhưng người được chọn luôn thay đổi. Thật ra tòa tháp Trung Tâm này cũng là một màn chơi, luôn có những vị khách từ dị giới đến đây."

Mạc Tiểu Nghiêu nhíu mày: "Tức là y đã đề phòng có người đến giải trừ phong ấn cho các bà từ rất sớm rồi?"

Hoàng Hậu Trắng thấy hai người chị của mình không có ý định lên tiếng đành phải tiếp tục làm người giải thích: "Những người canh giữ không phải đến để đề phòng người khác mà là đến để cung cấp năng lượng cho phong ấn. Chắc các cô cũng biết, mỗi khi có người tiến vào màn chơi sẽ sinh ra năng lượng, cung cấp cho thế giới của chúng tôi."

Mạc Tiểu Nghiêu ngẫm nghĩ: "Vậy nghĩa là những người tiến vào màn chơi chỉ cung cấp năng lượng, bản thân họ hoàn toàn không biết là phải lên trên cứu các bà?"

Hoàng Hậu Trắng gật đầu, bồn chồn mân mê tách trà trước mặt: "Đúng vậy, về lý thuyết thì họ đều không biết đến sự tồn tại của chúng tôi."

Nhạc Âm khó hiểu: "Vậy chẳng phải màn chơi này đơn giản quá à? Chỉ cần núp trong đó chờ thời gian kết thúc là được rồi nhỉ?"

"Không thể nào đơn giản như vậy được." Khương Yển không chút lưu tình đập tan ảo tưởng của Nhạc Âm: "Đó là vì chúng ta đến đây khiến màn chơi thay đổi, trước đó chắc chắn bên trong nguy hiểm hơn nhiều. Còn ngây ra đó làm gì, mau làm việc đi."

Nhạc Âm ngơ ngác: "Hả?"

Khương Yển chỉ vào trống trận trên eo anh ta: "Lần lượt diễn tấu số khúc nhạc mà anh có được đi."

"Ồ."

Nhạc Âm nghe lời, tháo trống trận của mình xuống đặt trên mặt đất. Chiếc trống trận gặp gió lớn, từ to bằng bàn tay biến thành cao nửa người. Sau đó anh ta lấy hết những khúc nhạc đã lạc mất từ trong túi xách trên người ra, lật qua lật lại, vò đầu bứt tai.

"Khúc nhạc chưa đủ, còn thiếu một khúc, không vấn đề gì chứ? Chúng ta vốn định đi tìm, kết quả lại bận đến giờ."

Khương Yển quay đầu nhìn về phía Mạc Tiểu Nghiêu, còn cô thì nhìn Hoàng Hậu Đen chằm chằm.

"Lấy ra được chưa?"

Mạc Tiểu Nghiêu chìa tay phải về phía bà ta, lòng bàn tay lật ngửa, bốn ngón khẽ co lại.

"Đã đến lúc này rồi, còn giấu giấu giếm giếm thật vô nghĩa, đừng bận tâm mục đích ban đầu của chúng tôi là gì, ít nhất các bà có thể nhờ vậy mà lấy lại tự do. Gã Hề còn muốn khôi phục hình dạng trước kia, tự do bay lượn giữa trời đất kia kìa. Thân phận của các bà đặc biệt như thế, chẳng lẽ muốn ngồi trên chiếc ghế này thêm mấy ngàn năm nữa?"

"Đúng vậy, tôi chán ngấy từ lâu rồi." Hoàng Hậu Đen đặt tách trà trong tay xuống, hai ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Trà ngon đến mấy, uống lâu như vậy cũng ngán rồi."

Hoàng Hậu Đen nói xong, động tác ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn vẫn không dừng lại.

Động tác của bà ta nhìn như nhẹ nhàng khéo léo nhưng lại khiến cho ấm trà, tách trà, khay bánh ngọt trên bàn đều nhảy lên, không ngừng biến hóa theo nhịp điệu, cuối cùng hóa thành từng nốt nhạc màu đen rơi xuống khăn trải bàn trắng muốt.

Tiếng gõ dừng lại, ánh sáng trắng chợt lóe, chiếc bàn gỗ lim lộ ra hình dáng ban đầu, còn những thứ trên đó đều biến mất, chỉ còn một khúc nhạc lơ lửng giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống phía Nhạc Âm.

[Đoạn kết: Sinh mệnh mới

Giới thiệu: Một trong số những khúc nhạc đã lạc mất.

Ghi chú: 10-9.]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.