Chương 7: Chăm sóc
Ôn Dư không để tâm cười lên: "Không trở ngại."
Diệp Kì Trăn không biết nói gì tiếp với Ôn Dư, khi che ô chung với người khác, cô luôn có thói quen để bản thân ướt một bên vai. Mà hiện tại trùng hợp lại tương phản, cô nhìn Ôn Dư, tâm tình vi diệu. Hôm nay Ôn Dư mặc chiếc sơ mi lanh mỏng, bị nước mưa làm ướt một mảng lớn, dính lên cánh tay thon gầy.
Cho dù Ôn Dư đã nói không trở ngại, Diệp Kì Trăn vẫn cố chấp nghiêng ô về bên Ôn Dư, cô áy náy, nguyện để người bị ướt là bản thân.
Ôn Dư thu hết vào trong mắt, không còn cách nào với Diệp Kì Trăn, tiếp tục đi về phía trước.
Dưới cơn mưa rả rích, bước chân của hai người không nhanh không chậm, trên đường cũng không nói với nhau câu nào. Quãng đường từ thư viện tới tòa nhà kí túc xá Đông Viện mất chừng năm sáu phút, không tính là xa xôi.
Thỉnh thoảng Diệp Kì Trăn cảm thấy ngứa mặt, là sợi tóc của Ôn Dư bị gió thổi quét qua gò má cô, mang theo mùi hương nhàn nhạt dễ gửi. Diệp Kì Trăn có nằm mơ cũng không ngờ được, bản thân và Ôn Dư lại có lúc hòa bình như thế, hai cơ thể đứng gần nhau che chung một chiếc ô, cùng vượt qua mưa gió, đi về chung một hướng.
Đợi khi gần tới tòa nhà kí túc xá Đông Viện, mưa cũng nhỏ đi, như sợi tơ, gió cũng đã thổi tan mây mù, thậm chí còn có hiện tượng quang đãng.
"Tới rồi."
Tòa 9 Đông Viện, Ôn Dư nhìn tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-toi-rung-dong/1155141/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.