Chương 71: Lén lút Nhiệt độ ban đêm thấp hơn buổi chiều rất nhiều. Diệp Kì Trăn sờ thấy mu bàn tay Ôn Dư lành lạnh liền nắm lấy, sưởi ấm giúp Ôn Dư, "Lạnh không?" "Lạnh." Ôn Dư nói, vừa hay có cớ để ôm thêm một lúc. "Tớ đã nói với cậu rồi mà, gần đây Bắc Lâm lạnh lắm." Diệp Kì Trăn vừa càu nhàu, vừa ôm chặt lấy Ôn Dư, "Cậu cũng không chịu mặc ấm hơn chút." Ôn Dư không phản bác lại, chỉ yên lặng nghe Diệp Kì Trăn càu nhàu, dù có quở trách cũng rất khẽ khàng, có nghe nhiều cỡ nào cũng sẽ không thấy phiền. "Không thèm ghi nhớ lời tớ trong lòng..." Âm thanh của Diệp Kì Trăn dần dần nhỏ đi, cô nghiêm túc nói chuyện, nhưng Ôn Dư lại chăm chú nhìn đôi môi cô. Khuôn mặt dính rất gần, cứ nhìn như thế, giây tiếp theo Diệp Kì Trăn trở nên im lặng, không nhịn được hôn lên bên môi Ôn Dư. Khóe môi Ôn Dư khẽ cong lên, sau đó nhích tới. Mới vừa khẽ dính lên, tiếng cười đùa hi hi ha ha của trẻ con đã phá vỡ sự im lặng trong con ngõ nhỏ, người lớn đi theo sau lưng ra sức hô, "Đi chậm thôi". Diệp Kì Trăn nhanh chóng cúi đầu, li3m môi. Ôn Dư vùi mặt lên chiếc khăn quàng cổ của Diệp Kì Trăn, ấm áp, có hương thơm thoang thoảng. Đợi khi tiếng bước chân bên cạnh xa dần, hai người quay sang nhìn đối phương một cái, không hẹn mà cùng cười lên. Ngõ nhỏ đón gió, cuộn bông tuyết nhảy múa rợp trời. Tuyết dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-toi-rung-dong/2762835/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.