Chương 74: Chạm mặt Ôn Dư ôm lấy Diệp Kì Trăn, có thể ôm chặt nhường nào thì ôm chặt nhường ấy. Trên đường chạy tới tìm Diệp Kì Trăn, trong lòng Ôn Dư trào lên rất nhiều cảm xúc, sốt ruột lo lắng, còn thấp thoáng cảm giác sợ hãi... sợ phải đối mặt với kết quả xấu nhất, một con đường gập ghềnh hiện thực nhất đột nhiên bày ra trước mắt cả hai, không kịp trở tay. Diệp Kì Trăn nhớ tới mấy chục cuộc gọi nhỡ, vào giờ phút quan trọng này đột nhiên không liên lạc được với cô, chắc chắn Ôn Dư cũng đã bị dọa. Cứ ôm như thế, cảm xúc của Ôn Dư dần dần bình tĩnh lại, Diệp Kì Trăn đã đáp ứng cô ấy, cô ấy tin tưởng mỗi một câu nói của Diệp Kì Trăn. "Không sao." Diệp Kì Trăn lại cười nói thêm lần nữa. Ôn Dư thấy nước mắt của Diệp Kì Trăn vẫn chuyển động trong hốc mắt, mới miễn cưỡng kiềm chế không khóc, đau lòng nói: "Khó chịu thì khóc đi, đừng nhịn nữa." "Tớ không..." Diệp Kì Trăn còn muốn cãi bướng, nhưng trong ánh nhìn chăm chú của Ôn Dư cô còn chưa kịp nói hết, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, chỉ còn lại những tiếng thút thít. Nhịn khóc trước mặt Ôn Dư, khó quá đi mất. Còn nói không! Ôn Dư chỉ nhìn dấu đỏ trên mặt của Diệp Kì Trăn đã có thể tưởng tượng được hôm nay Diệp Kì Trăn phải chịu bao nhiêu hờn tủi, nhưng bản thân lại không có mặt bên cạnh. "Cậu nên nói với tớ." Ôn Dư nhìn đôi mắt rưng rưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-toi-rung-dong/2762838/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.