Ngoại truyện 1: Bình yên lại lãng mạn Nam Thành đầu hạ mưa nhiều, có khi nửa tháng không thấy mặt trời. Diệp Kì Trăn học ở Nam Thành gần ba năm mới dần dần thích ứng được mùa mưa ở đây. Diệp Kì Trăn cuộn tròn trên sô-pha xem tivi, thấp thoáng nghe thấy tiếng mưa rả rích, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Dư đang đi tới, "Lại mưa nữa à?" "Ừ." Diệp Kì Trăn chu môi. Không phải vì cô ghét mưa, chỉ là đã mưa nửa tháng, thỉnh thoảng cũng muốn thấy mặt trời, giống như quang đãng liên tục nửa tháng, cũng sẽ nhớ nhung một cơn mưa. Ôn Dư thấy biểu cảm của Diệp Kì Trăn buồn cười, nhân cơ hội này xoa đầu cô, bắt nạt. Diệp Kì Trăn muốn tránh nhưng không tránh được, thật sự hết cách. Hai người ngồi trên sô-pha, Ôn Dư nghiêng người ngồi xuống dính gần Diệp Kì Trăn. Diệp Kì Trăn rất tự giác, Ôn Dư vừa ngồi xuống, cô liền dính sát gần Ôn Dư, mắt vẫn chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình. Xem mãi xem mãi, dứt khoát nghiêng đầu dựa lên vai Ôn Dư, thỉnh thoảng ngoắc lấy tay Ôn Dư đùa nghịch. "Không thấy bí bách à?" Ôn Dư nghiêng đầu hỏi, những ngày qua mưa không ngớt, đã có người sắp mốc rồi. "Không." Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư cười nói. Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ cảm thấy phiền muộn, nhưng hiện tại, ôm người mình thích, cùng nhau nghe tiếng mưa rơi giết thời gian, chỉ cảm thấy tự do nhàn nhã. "Cuối tuần tạnh rồi, chúng ta ra ngoài chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-toi-rung-dong/2762843/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.