Lúc này Thiên Tình cùng Sấu Hỉ phát hiện đỉnh núi thật ra chẳng qua là một khối thạch đài, ý chí chiến đấu vừa ngẩng cao như lửa cháy liền bị tạt cho gáo nước lạnh, nhất thời bị dập tắt.
Bọn họ trầm mặc thật lâu, giống như hai chỉ thằn lằn, cứng đờ dán lên vách nuiz.
Xa xa nhìn lại, thập phần buồn cười, nhưng lúc này không một ai có thể cười nổi.
Sấu Hỉ ngón tay run rẩy, hắn phát hiện chính mình một tia sức lực cũng không còn.
Thạch đài chỉ có thể chứa cánh tay của hai người, cũng không thể ngồi lên đó nghỉ ngơi được.
Sấu Hỉ vì mệt nhọc quá độ mà vừa ánh mắt ngưng tụ một lần nữa tan rã, hắn đem đôi tay đáp ở trên thạch đài, nỗ lực tìm tư thế thoải mái nhất, hỏi:
"Thiên Tình, còn bò không?"
Thiên Tình học bộ dáng của hắn, đem cằm lên cánh tay đặt trước mặt, kiên định nói: "Bò."
"Chúng ta nghỉ một chút, chốc lát lại tiếp tục?"
"Ân.
Ta cũng không còn một chút sức lực nào nữa rồi."
"Ta cũng vậy."
Hai người trầm mặc hồi lâu, Thiên Tình bỗng nhiên nói: "Sấu Hỉ, không được ngủ, bằng không liền ngã xuống."
Sấu Hỉ gật gật đầu, thanh âm khàn khàn hỏi: "Thiên Tình, ta hỏi ngươi.
Nếu ta......!Nếu như ngươi không có tư chất khai mạch, thì ngươi sẽ làm gì?"
"Là sao?"
"Chỉ là muốn hỏi một chút."
"Không có tư chất khai mạch à......" Thiên Tình nhấp nhấp đôi môi khô khốc, khát nước đến không muốn nói chuyện.
Nhưng mà hắn ủ rũ nhận ra, không nói chuyện thù sẽ buồn ngủ, đành phải suy tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-tuong-phung-cung-chang-nhan-ra/2571457/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.