Trên đỉnh núi Kình Thiên Chi Trụ, có một tu sĩ ngự Thanh Loan mà bay đến nơi nào đó.
Đỉnh núi gió lạnh thổi mạnh, đem y phục của tu sĩ tóm lấy, phô ra dáng hình của tiên quân.
Thanh Loan cúi đầu nhìn Phượng Chiêu Minh, ỷ lại mà cọ cọ cánh tay chủ nhân.
Phượng Chiêu Minh biểu tình hờ hững, nhìn Thanh Loan, nói:
"Bổn quân sẽ chờ ở đây mấy ngày."
Vừa dứt lời, không để ý đến Thanh Loan nữa, Phượng Chiêu Minh chậm rãi về hướng vách núi, rũ mắt nhìn xuống.
Liền thấy dưới đỉnh núi, vô số cự điểu giang cánh, đuôi màu đen dài bay xung quanh.
Chúng nó có bộ dạng dữ tợn, miệng mọc đầy răng nhọn, không giống loài chim bình thường.
Đúng là ác điểu được tu sĩ gọi là chính ngô kỳ quan , Bất Lạc Hung Diên.
Gió thổi lên làm hồng bạch đại bào của Phượng Chiêu Minh phát ra âm thanh lanh lảnh, tóc dài kịch liệt đong đưa.
Hắn nhìn xuống phía dưới, thần tình lạnh lùng, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Ngày hôm nay, có thể tìm thấy Tiểu tiên chủ.
Phượng Chiêu Minh nhìn đàn ác điểu xoay quanh ở phía dưới, nghĩ thầm, một khi đã như vậy, đây sẽ là lần cuối cùng hắn dùng lông vũ của Bất Lạc Hung Diên để dịch chuyển không gian.
Nếu lần này lại không tìm thấy Tiểu tiên chủ, vậy thì đành ở tiên điện chờ vậy.
Nếu lần này may mắn, có thể tìm được......!
Phượng Chiêu Minh khép hai mắt lại, bước chân không ngừng, giải phóng thần thức.
Trong đầu không khỏi hiện lên, bóng dáng Đông Côn Tiên chủ năm đó.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-tuong-phung-cung-chang-nhan-ra/2571478/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.