Ngay khi đi vào chín khúc Bát Quan, ngực Thiên Tình bỗng trầm xuống, xung quanh dường như có vô số ngọn núi đang đè nặng lên người hắn.
Trọng lực vô hình làm hắn khó thở.
Lục phủ ngũ tạngbị đè ép đến không có một chút nào khe hở.
Cả người Thiên Tình cứng đờ, mọi thanh âm hết thảy, trong nháy mắt dều biến mất yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng thở dốc kiệt lực của chính mình.
Thiên Tình không thể kiểm soát mà ngã về phía sau.
Trái tim không ngừng nhảy lên, hô hấp nặng nề.
Cảm xúc bi thương giống như thủy triều đem hắn nhấn chìm, Thiên Tình trợn to mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lại giống như không thể hít được không khí mà phát ra tiếng hấp hối.
Lâm Tử Sơ vốn dĩ đang chạy về phía, đột ngột có cảm giác tay bị kéo xuống, liền phát hiện Thiên Tình đang lảo đảo về phía sau.
Lâm Tử Sơ kinh hãi, kêu: "A Tình."
Ôm lấy hắn, không cho hắn ngồi dưới đất.
Sau lại thấy Thiên Tình phản ứng như thế, Lâm Tử Sơ vội hỏi: "Lại đau đầu sao?"
"Không,"
Lâm Tử Sơ yên lòng, cho rằng hắn không thích ứng được với linh lực nồng đậm của chín khúc Bát Quan nên như vậy.
Hắn nửa ôm Thiên Tình, nói: "Ta tới giúp ngươi."
"......!Có cái gì đó đang đến." Thiên Tình yếu ớt, nói: "Từ từ, đại ca, đừng, đừng......"
Thanh âm hắn quá nhỏ, Lâm Tử Sơ nhất thời không nghe thấy.
Chỉ nghe được bên ngoài chín khúc Bát Quan, Lý Nhàn cùng Tôn Như Uy đấu đến kịch liệt, đao kiếm chạm vào nhau hiện ra vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-tuong-phung-cung-chang-nhan-ra/2571492/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.