Một trận dồn dập đau đớn, tiếng thở dốc vang lên, tiếng nước ướt át dần dừng lại, mành trướng run rẩy cũng đã lặng yên.
Phượng Chiêu Minh y phục không loạn, sau khi hơi sửa sang lại, một tay chống giường, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Bách Nhẫn tông chủ ngừng thở, tầm mắt mắt dịch chuyển, xem bóng dáng Phượng Chiêu Minh, mở miệng nói:
"Ngươi......"
Thanh âm khàn khàn, còn có chỗ che giấu sự ôn nhu sâu thẳm.
Bách Nhẫn tông chủ dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn lưu lại tiên quân cùng ngắm trăng, chỉ là hiện tại thời gian còn sớm, không bằng......"
Lời còn chưa dứt, Phượng Chiêu Minh đưa lưng về phía Bách Nhẫn tông chủ, không chút lưu tình ngắt lời: "Không cần."
Lửa giận trong mắt Bách Nhẫn tông chủ dần dâng lên.
"Thỉnh tông chủ ban huyết." Phượng Chiêu Minh đạm thanh nói.
Bách Nhẫn tông chủ ngậm miệng không nói, dường như đã nhẫn nại đến tức giận ngập trời.
Phải biết, Phượng Chiêu Minh tu vi đã đến hóa thần, tu sĩ ở giai đoạn này, thời gian giao hợp cực dài, tựa như bế quan, động một chút liền có thể từ trăm ngày trở lên.
Nhưng mà vừa rồi Phượng Chiêu Minh chỉ làm trong khoảng thời gian ngắn như thế, còn cưỡng chế không cho linh lực bên trong lưu động, tự biến mình trở thành phàm nhân mà khinh bạc trên người Bách Nhẫn tông chủ.
Chưa nói đến quá thô bạo, càng không hiểu phong tình.
Nếu vừa rồi Bách Nhẫn tông chủ lòng mang tia xấu xa, chỉ cần trên giường nhẹ thở linh lực, liền có thể dễ dàng bắt giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-tuong-phung-cung-chang-nhan-ra/2571512/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.