Khuê Sơn căn bản không nghĩ tới, Thiên Tình lại hỏi vấn đề này.
Hắn suy tư một lát, trả lời: "Nghe nói con thú này hành tung bất định.
Ngoại trừ dễ dàng bị thi thể hành thi hấp dẫn, thì thường xuất hiện ở nơi có nhiều ngọc thạch, bởi vậy nên mới nói nó sành sỏi ngọc thạch."
Thiên Tình hỏi: "Nếu đưa cho nó một khối ngọc thạch, thì nó có thể nhận ra chủ nhân của khối ngọc thạch đó không?"
Lời này vừa nói ra, Lâm Tử Sơ cùng Khuê Sơn đều biết vì sao Thiên Tình bỗng nhiên để ý loại dã thú này như thế.
Bởi vì hai người đều biết, Thiên Tình bị Quan Âm Tư Thức của Bách Nhẫn tông chủ dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ảnh hưởng, quên đi một vị cố nhân rất quan trọng, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, manh mối duy nhất trong tay, đó là một khối Cương Mão vỡ nát.
Thiên Tình mới vừa được Chính Dương Tiên Tông tìm về, liền chiêu cáo thiên hạ tìm kiếm chủ nhân khối Cương Mão này, nhưng hồi đáp rất ít ỏi, lâu ngày cũng không còn người trả lời.
Thời gian dài, liền trở thành tâm bệnh của Thiên Tình.
Cánh tay Lâm Tử Sơ run lên, vội vàng nói: "Tất nhiên là không thể."
Thiên Tình quay đầu nhìn y, ánh mắt nóng nảy.
Lâm Tử Sơ hít vào một hơi, nói: "Sành sỏi ngọc thạch, chỉ sợ con thú này chỉ có thể nhận ra nơi nào có ngọc thạch thôi, chứ không thể nhận ra chủ nhân của ngọc thạch.
Huống hồ, dã thú không thể nói chuyện, bất luận như thế nào, cũng không thể tin vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-tuong-phung-cung-chang-nhan-ra/2571552/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.