Không biết trấn này đã tồn tại bao nhiêu năm, bảng hiệu của tửu lâu phủ đầy bụi đất.
Bậc thang gỗ yếu ớt, vừa có người dẫm lên, liền phát ra tiếng ‘ kẽo kẹt ’ giòn vang.
Thiên Lâm hai người chậm rãi đi lên lầu hai.
Bởi vì nơi này ban đêm rét lạnh, trên cửa gỗ có một miếng chắn gió dày nặng bằng chăn bông, trên đó còn có một chữ rượu ’màu đỏ được viết ngay ngắn.
Thiên Tình giơ tay xốc chăn bông lên, cúi đầu đi lên lầu hai.
Nhất thời, một luồng nhiệt khí hỗn loạn đủ khí vị xông tới hai người.
Liếc mắt một cái nhìn lại, liền thấy không gian tầng hai của tửu lâu này thật không nhỏ, có thể đồng thời chứa đến gần một trăm người.
Đại đường bày ra mười cái bàn tròn, vây quanh là trai gái lẫn lộn mặc y phục nặng nề.
Đống Sâm Hoang Nguyên và Chính Ngô Châu rất khác nhau.
Chính Ngô Châu sau trận tử chiến với nghiệt long, nữ tử rất hiếm thấy, chỉ có phú quý nhân gia mới nuôi nổi nữ hài.
Đống Sâm Hoang Nguyên lại là nơi tụ hội của bốn châu, số lượng nam nữ không chênh lệch nhau bao nhiêu.
Khi Thiên Tình đẩy cửa tầng hai ra, tiếng vui nói ồn ào liền ngừng lại.
Bọn họ sôi nổi ngẩng đầu, nhìn hai vị khách không mời mà đến đang đứng ở cửa.
Có một nữ tử mặc áo bông đi tới, nàng hơi ngửa đầu, nhìn về phía Thiên Tình, hỏi: “Hai vị tiểu công tử, không biết đêm khuya tới đây là muốn làm gì?”
Thiên Tình nói: “ Buồn chán nên đặc biệt tới xem náo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-tuong-phung-cung-chang-nhan-ra/2571556/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.