Mưa vẫn đang rơi, vầng trăng mờ ảo ẩn mình trong mây đen.
Khi cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh sáng còn sót lại trên cánh cửa gỗ tếch vàng bị xáo trộn, ánh đèn trong nháy mắt lấp đầy cả căn phòng sách, Lương Thế Kinh vừa lật xem tài liệu vừa đi về phía bàn làm việc.
“Mặc dù báo cáo xét nghiệm cho thấy nồng độ pheromone vượt quá giá trị bình thường, nhưng ngoài ra không có gì bất thường cả!” Hồ Lập vừa kinh ngạc vừa vui mừng đi theo phía sau, “Nhưng vẫn cần định kỳ giải phóng pheromone với lượng thích hợp, nếu không Tiểu Ngôn đến kỳ ph*t t*nh sẽ rất khó chịu, hơn nữa cũng sẽ gây ảnh hưởng nhất định đến cơ thể.”
“Đồ chuẩn bị xong chưa?” Lương Thế Kinh ngồi xuống chiếc ghế lưng cao.
“Chuẩn bị xong rồi.” Hồ Lập nói, “Từ ngày mai trở đi, chỉ cần Tiểu Ngôn đúng giờ sử dụng chiếc vòng cổ đặc biệt được nghiên cứu phát triển thì nồng độ pheromone sẽ từ từ giảm xuống, liều lượng nhỏ vừa có thể làm giảm triệu chứng nghiện của ngài, vừa không kích động ngài bước vào kỳ mẫn cảm, càng có thể duy trì sức khỏe tuyến thể của Tiểu Ngôn!”
Đúng là một công ba việc, Hồ Lập chỉ thiếu nước tự vỗ tay cho mình.
“Vậy ông bảo cậu ta rút ba ống để làm gì?” Lương Thế Kinh từ từ ngẩng đầu lên khỏi trang báo cáo, ánh mắt sắc bén như dao, Hồ Lập kinh hãi đến mức tim run lên, “Hai ống tiêm dự phòng còn lại là do tôi không suy nghĩ chu toàn…” Ông lén liếc nhìn sắc mặt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-uy-nhu-yeu-bao-ho-dich-nhan/2928767/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.