Sáng sớm, Bối Nhĩ Đóa mở mắt nhìn nơi xa lạ.
Con người khi thanh tỉnh nếu nhìn thấy địa điểm không quen tâm lý đầu tiên sẽ thường mâu thuẫn, Bối Nhĩ Đóa cũng không ngoại lệ, nhưng nghịch lý là tiêu cực này không kéo dài lâu, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc xung quanh, thấp thỏm trong lòng không còn nữa.
“Ưm?” Cô lật người, phát hiện cơ thể mình bị ôm.
Chuyển tầm nhìn thì thấy một cánh tay đang gác trên người mình, vị trí này. . . . . . đang sượt qua ngực cô.
Lưng cô dán vào bộ ngực dày ấm áp, so với đệm còn thoải mái hơn.
“Sớm vậy.” Giọng nói trầm ổn vang lên.
May mắn, lần này cũng là Diệp Trữ Vi.
“Tối qua em ngủ ở đây sao?” Bối Nhĩ Đóa không dám xoay người liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt cô di chuyển lung tung, nhớ lại chi tiết đêm qua, hình ảnh bản thân cô đang say khướt nằm trên bàn cơm.
“Ừ, em uống say, bố mẹ anh đưa em vào đây.” Anh ta chủ động giải thích.
“Thôi rồi.” Bối Nhĩ Đóa nhắm mắt lại, hoàn toàn vô lực, “Bố mẹ anh chắc không thích em.”
“Không sao.” Anh ta che giấu một phần sự thật, “Từ đầu đến cuối bọn họ đều ấn tượng tốt về em.”
“Vậy...” Cô bắt đầu ngập ngừng.
“Hửm?”
“Anh nằm cạnh em bao lâu rồi? Không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Nhĩ Đóa.” Anh ta dựa tới gần cô, hơi thở giống như mây mù che sương của vùng núi sớm, “Anh sẽ không thừa dịp em không tỉnh táo để ra tay, như vậy có lợi cho em quá. Chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-lech-de-thuong/208105/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.