Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật biết nhau từ thời học cấp ba, tính ra đến nay đã gần được chín năm. Mặc dù bốn năm học đại học mỗi người một nơi nhưng hai người chưa bao giờ mất liên lạc với nhau. Người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất mà Bối Nhĩ Đóa tìm mỗi năm về quê chính là Đường Lật, đến lúc nhìn thấy Đường Lật, cô mới có cảm giác đã thật sự về nhà.
Ngay cả mẹ của Bối Nhĩ Đóa cũng phải nói: “Trong đời một người, gặp được một người bạn không ghen ghét với con khi con thuận lợi, không ghét bỏ con khi con khó khăn là điều cực kỳ khó được, con phải cố hết sức nâng niu quý trọng”.
Lần nào Bối Nhĩ Đóa cũng trả lời: “Đương nhiên là phải quý trọng rồi, con vẫn luôn coi nó là bảo bối mà”.
Mẹ của Bối Nhĩ Đóa nói như vậy là có lý do rõ ràng. Người nào cũng có một thời gian xinh đẹp rạng ngời nhất, ba năm cấp ba xem như thời kỳ nhan sắc đỉnh cao của Bối Nhĩ Đóa. Khi đó mặc dù cô không cao nhưng được cái mảnh dẻ, dáng người cân đối, làn da mịn màng không nhìn thấy một lỗ chân lông nào dù là nhỏ nhất, mỗi khi cười là tít mắt lại, vừa đáng yêu vừa rực rỡ. Mỗi khi cô đi qua hành lang đều có vô số nam sinh quay lại theo quán tính, ánh mắt các nữ sinh cũng không nhịn được dừng lại trên người cô.
Đó là thanh xuân tươi đẹp của Bối Nhĩ Đóa. Trong ba năm cô có thể diễu võ dương oai đó, không ít nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-lech-de-thuong/208163/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.