Một tuần trước khi rời đi, Hứa Ngật Xuyên đã bắt đầu thu dọn hành lý. Hành lý của hai người không nhiều, chủ yếu là sách và quần áo.
Họ tặng lại những đồ chơi và vật dụng cho lũ trẻ trong làng, Kỷ Nghiêu Vũ cố ý đem bóng rổ kia đưa cho Phương Tự Cường, Phương Tự Cường vui mừng nhận lấy, không còn phải giành giật nữa. Cậu ta cúi đầu với hai người, nói một tiếng: "Cám ơn, thuận buồm xuôi gió.”
Thời gian trôi qua quá nhanh, đêm đầu tiên đến đây như vừa mới hôm qua, lúc Hứa Ngật Xuyên tới hai tay trống trơn, lúc đi thắng lợi trở về.
Anh đã hoàn thành sứ mệnh cứu Kỷ Nghiêu Vũ, phần thưởng chính là được Kỷ Nghiêu Vũ. Bây giờ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ ôm phần thưởng của mình rời đi trong chiến thắng.
Dân làng vẫn nồng nhiệt như khi lần đầu đón tiếp Hứa Ngật Xuyên, rất nhiều trẻ con cũng tham dự đội ngũ tiễn biệt, Kỷ Nghiêu Vũ khóc đỏ hai mắt, bắt tay tạm biệt mọi người.
Hứa Ngật Xuyên nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ đi tới bên cạnh ông nội: "Con sẽ thường xuyên dẫn Nghiêu Nghiêu về thăm ông.”
Ông nội cũng đỏ mắt, ôm Kỷ Nghiêu Vũ hồi lâu không muốn buông ra.
Xe buýt đến cổng làng, hai người lưu luyến không rời lên xe, xe buýt chạy chậm, Kỷ Nghiêu Vũ thò ra cửa sổ, vẫy tay chào đoàn người đang xa dần, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Hứa Ngật Xuyên an ủi: "Sau này nếu em nhớ mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Kỷ Nghiêu Vũ dụi dụi mắt, gật đầu, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-tre-hoang-da-mieu-no/574586/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.