Hứa Ngật Xuyên càng nghĩ càng áy náy, một mình lên nóc nhà hút thuốc, gió thu đêm khuya thổi đến đầu óc anh càng thêm tỉnh táo, thẳng đến chân trời trắng bệch mới xuống.
Diệp Lâm nhận ra Hứa Ngật Xuyên cố ý giữ khoảng cách, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng vô cũng không già mồm cãi láo, mọi người hữu duyên vô phận cũng có thể gặp lại rồi chia xa trong yên bình.
Hứa Ngật Xuyên dẫn cô đi dạo khắp thôn, buổi chiều cô lái xe trở về, lúc đi Diệp Lâm nói đùa: "Anh Xuyên, lên xe.’
Hứa Ngật Xuyên nghiêm túc lắc đầu: "Đây là nhiệm vụ của anh, sao có thể nói đi là đi được.”
Diệp Lâm thở dài không nói lên lời, người đàn ông trước mắt này được hưởng phúc, cũng chịu khổ, ý chí kiên cường lại dịu dàng, điều này thực sự khiến cô vừa yêu vừa hận anh.
Mà người đàn ông tràn ngập mị lực này tựa hồ đã để trái tim mình vào đâu đó.
“Khi nào cần thì gọi điện thoại cho em.”
Hứa Ngật Xuyên vừa cảm kích vừa áy náy: "Cảm ơn em, nhóc con.”
Trước kia khi yêu đương, Hứa Ngật Xuyên luôn thích gọi cô là "nhóc con", bây giờ nghe lại cảm thấy xa lạ.
Diệp Lâm phất phất tay, bắt đầu lên đường về nhà.
Tiễn Diệp Lâm đi, Hứa Ngật Xuyên nóng lòng muốn gặp Kỷ Nghiêu Vũ, có thể nói anh còn không biết Kỷ Nghiêu Vũ ở đâu, chỉ có thể ở nhà chờ, trong lòng trống rỗng.
Ngay khi Hứa Ngật Xuyên cho rằng hôm nay sẽ không gặp lại Kỷ Nghiêu Vũ, Kỷ Nghiêu Vũ đã tới.
Tảng đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-tre-hoang-da-mieu-no/574606/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.