🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Xác đứng dậy, đi đến bên cạnh Từ Thanh Dã. Từ Thanh Dã nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú đã bị bụi bặm làm cho lấm lem, cậu còn cố lau đi vết bẩn đó. Nhưng dường như chút lấm lem ấy lại chẳng làm giảm đi khí chất điển trai của Thẩm Xác, thậm chí còn khiến cậu mang theo một nét quyến rũ khác biệt.

“Lần đầu tiên đi quay phim, cảm giác thế nào? Có gì khác với những gì em tưởng tượng không?”

Từ Thanh Dã hỏi han một chút. Buổi sáng Thẩm Xác đã quay hai phân cảnh, dù chỉ là vai phụ mờ nhạt trong đám đông, nhưng cũng xem như có chút trải nghiệm.

“Em thấy cũng khá thú vị. Chỉ cần tự tưởng tượng mình là một binh lính, rồi cứ theo đoàn người mà đi là được.”

Thẩm Xác nhớ lại buổi làm việc sáng nay. Ngoài chuyện chờ đợi hơi buồn chán, thì nhìn chung vẫn ổn. Điều duy nhất khiến cậu không thoải mái là trang phục quay phim hơi bẩn. Không rõ đoàn phim bao lâu mới giặt một lần, trên người toàn mùi mốc mùi cũ, như có cả hương vị chua chua.

“Em giữ được tâm thái như vậy là tốt đấy. Mới vào đoàn mà đã nghe người ta nói em bị chèn ép, vậy mà em không nhắc gì đến chuyện đó cả.”

Từ Thanh Dã nhìn Thẩm Xác. Dù hai người còn chưa thân lắm, nhưng anh cũng có chút hiểu sơ tính cách của cậu. Dựa theo nguyên tác mà nói, cậu chắc chắn không phải kiểu “bánh bao mềm” dễ bắt nạt.

“Cũng không tính là bị chèn ép đâu. Diễn viên chính hơi lùn, mặt mũi cũng tầm tầm, em đứng cạnh quả thật có hơi… lệch tông. Chỉ là đổi một chỗ đứng thôi. Có điều, cảnh đó vốn quay cận, lẽ ra sẽ được thêm một trăm tệ, nghĩ vậy thấy cũng hơi tiếc.”

Thẩm Xác chẳng mấy để tâm đến việc buổi sáng, chỉ là tiếc tiền lương ít hơn một chút.

Từ Thanh Dã bật cười, không ngờ cậu lại rất “thân dân”. Nhìn cách ăn mặc và hành xử, có vẻ gia cảnh Thẩm Xác cũng chẳng khá giả gì.

“Chỉ cần em không thấy vấn đề gì là được. Nhưng nếu cảm thấy ấm ức, thì cứ lên tiếng. Trong đoàn phim, đừng bao giờ làm ‘quả hồng mềm’. Dễ bắt nạt là sẽ bị bắt nạt mãi.”

Từ Thanh Dã đưa ra lời khuyên chân thành. Đoàn phim là nơi phức tạp, đủ kiểu người hỗn tạp. Làm người tốt không phải lúc nào cũng được đối xử tốt, đôi khi phải cứng rắn mới giành được thứ mình muốn.

“Yên tâm, em biết chừng mực.”

Thẩm Xác gật đầu. Hai người trò chuyện thêm vài câu thì có người đến gọi. Từ Thanh Dã ở lại theo dõi Thẩm Xác quay phim một lát, tiện thể kiểm tra xu hướng dư luận trên mạng.

Công văn của các luật sư đại V đã được gửi đi từ sớm, nhưng mấy người tự xưng từng bị Tiếu Thành làm tổn thương thì hoàn toàn không phản hồi. Sự im lặng của họ đã nói lên rất nhiều điều. Cư dân mạng không ngốc, tự nhiên sẽ hiểu rõ thật giả.

Từ Thanh Dã lại tung ra một loạt tài khoản khác, bắt đầu vòng xoáy tiếp theo.

Liên minh “nạn nhân của Tiếu Thành” thất bại trong việc tạo hiệu ứng truyền thông. Hình tượng “ác nhân” của Tiếu Thành vẫn còn gây tranh cãi, nhưng đợt tài khoản thứ hai đã bắt đầu đăng các bài “giải oan” và “tẩy trắng”.

Từ Thanh Dã liên hệ với một paparazzi từng chụp ảnh Tiếu Thành trước đó. Paparazzi nhận tiền, sửa lại những bức ảnh từng chụp, rồi đăng một bài Weibo dài:

Giới Giải Trí Tiểu Béo:
Dăm bữa nửa tháng không lên mạng, ai dè thấy có người nói Tiếu Thành đời tư hỗn loạn, bắt nạt bạn học. Nếu mấy chuyện đó là thật, tôi đã đăng từ lâu rồi. Tôi bám theo cậu ta suốt ba tháng sau khi vừa nổi tiếng, thực sự là sống quá bình thường: đi làm, tan làm, ngủ, tập luyện. Chuyện khác biệt nhất có lẽ là nửa đêm lén lút đi ăn hàng ven đường thôi. [kèm ảnh]

Tiểu Béo vốn có uy tín trong giới, các tin “phốt” mà anh tung ra gần như đều thật, được xem là paparazzi có tiếng. Ngay khi anh lên tiếng, fan của Tiếu Thành vốn im lặng vì lo sợ gây rối, lập tức lấy lại tự tin.

Truy Tinh Nữ Hài Trong Túi Còn Mấy Đồng Xu:
Lần đầu tiên cảm ơn một paparazzi. Tiểu Béo ca, anh đúng là người có thể làm nên chuyện.

Thành Bảo Siêu Cấp Soái:
Một người ăn đêm còn phải lén lút, thì sao dám lén yêu đương? Nếu nói cậu ấy từng yêu đương hay lạm giao, vậy có tấm ảnh nào chụp chung không? Đưa ra xem thử đi!

Rose:
Cả ngày xem mấy người nói từng bị bắt nạt, bị tổn thương. Vậy khi có người muốn hỗ trợ pháp lý cho các bạn, sao không ai dám lên tiếng? Không phải vì căn bản không có chuyện gì à?

Nhẹ Trí Ngọc Mông:
Tôi là bạn học của Tiếu Thành. Ngoài việc học không tốt ra thì cậu ấy là người rất tốt. Hồi đi học bị bắt nạt nhiều hơn là bắt nạt người khác. Vì có giấc mơ làm idol, lúc nào cũng bị châm chọc. Người khác mắng, cậu ấy cũng không cãi lại. Giờ nghĩ lại, thấy cậu ấy cũng đáng thương thật.

Dư luận bắt đầu đổi chiều. Ngày càng nhiều người đứng ra nói giúp Tiếu Thành. Trừ việc học hành kém, cậu ấy còn có không ít điểm tốt: từng đoạt giải thi đấu, từng quyên góp, từng dìu bà cụ qua đường… Tóm lại, có đủ lý do để được khen ngợi.

Toàn bộ chiến dịch phản công của Từ Thanh Dã khởi động từ tối hôm qua. Trong vòng chưa đầy 24 tiếng, danh tiếng của Tiếu Thành đã hoàn toàn lật ngược. Chờ đến khi điều tra được những người đứng sau tung tin thất thiệt, chuyện này chẳng những không ảnh hưởng đến Tiếu Thành, mà ngược lại còn giúp cậu ấy nổi bật hơn, được yêu quý hơn.

Dư luận xoay chuyển quá nhanh. Cùng lúc đó, trong văn phòng bộ phận tuyên truyền của Hạo Hải Giải Trí, không khí đang vô cùng căng thẳng.

Mấy người ở đây đều có vẻ mặt khó coi.

Bởi vì đám tin hắc Tiếu Thành là do họ tung ra. Tiếu Thành nổi lên quá nhanh, mà nghệ sĩ Mạnh Tây của họ lại có ngoại hình tương tự. Nếu Tiếu Thành tiếp tục nổi, thì Mạnh Tây sẽ bị lấn át. Vì thế, muốn Mạnh Tây đi lên, thì bắt buộc phải đạp Tiếu Thành xuống.

Nhưng Tiếu Thành không có scandal gì, bọn họ đành phải tự tạo ra vài cái “có thể có”, không cần ai tin 100%, chỉ cần mỗi khi tìm kiếm tên cậu ấy, sẽ có những từ khóa tiêu cực xuất hiện kèm theo là được.

Những lời đồn không cần xác thực cũng đủ giết chết một tân binh chưa có nền tảng vững chắc. Bọn họ suýt chút nữa thì thành công rồi.

“Chuyện lần này chắc chắn có người đứng sau điều khiển. Đã tra được là ai chưa? Đầu óc của Mã Na không thể nghĩ ra được cách làm này đâu.”

Chu Hùng người phụ trách cty Hạo Hải Giải Trí, sắc mặt cực kỳ khó coi. Rõ ràng phía đối diện có người thao túng rất bài bản, lại ra tay quá nhanh, khiến họ lúc nhận ra thì đã không kịp xoay chuyển.

Trợ lý bên cạnh nhìn sắc mặt ông ta, có chút chần chừ. Bị trừng mắt một cái, cậu ta mới run run mở miệng…

“Em điều tra thử, liên lạc với mấy account marketing kia, phát hiện người đứng tên là một tài khoản nhỏ tên ‘Tôi biết anh muốn điều tra tôi’. Tài khoản này phụ trách liên hệ, còn toàn bộ chi phí thì đều do phía Mã Na chi trả, nên hoàn toàn không lần ra được ai mới là người đứng sau.”

Trợ lý vừa nói xong đã vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Chu Hùng. Cái ID đó đúng là quá mức khiêu khích, rõ ràng là cố tình chọc tức bọn họ.

Chu Hùng nghe thấy cái tên đó thì tức đến nổ phổi. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác giễu cợt trắng trợn như vậy.

“Tiếp tục điều tra. Theo sát Mã Na, xem gần đây cô ta qua lại thân thiết với ai.”

Chu Hùng muốn đập cái ly xuống sàn cho hả giận, nhưng nhìn lại cái logo trên bàn, rồi nhìn sàn nhà bằng gỗ hồ đào cao cấp, cuối cùng vẫn phải nhịn. Hắn chỉ đành hừ lạnh một tiếng đầy bực tức.

“Bảo cái thằng phế vật Mạnh Tây cố mà nỗ lực vào! Ông đây đổ đống tiền lên người nó, giờ phải kiếm lại từng đồng một cho tao!”

Nói xong, Chu Hùng bực mình đuổi hết người ra ngoài. Hắn ngồi phịch xuống ghế sô pha, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Do dự một lúc, hắn gửi cho Mã Na một tin nhắn:

Chu Hùng:
“Chị Mã Na lại tìm được tướng giỏi à? Không biết có thể giới thiệu cho em đây một người không?

Chu Hùng vốn cũng xuất thân là người đại diện, từng có thời gian đi theo Mã Na làm việc. Sau này vận khí tốt, mở được công ty riêng, trở thành ông chủ. Chỉ tiếc là nhiều năm qua vẫn không bồi dưỡng nổi ai quá nổi tiếng, trái lại Mã Na thì đặc biệt mát tay, gần như ai được cô ta nâng đỡ cũng đều nổi. Dù vài người sau đó trở mặt vong ân bội nghĩa, cũng không ảnh hưởng mấy đến danh tiếng tốt của cô trong giới.

Chu Hùng muốn làm thân lại, nhưng tin nhắn vừa gửi đi chẳng khác gì đá chìm đáy biển. Mã Na thậm chí không thèm nhắn lại một câu xã giao.

 đoàn phim《Thiên Tử Minh》, cảnh quay buổi chiều vừa mới bắt đầu. Vẫn là cảnh đại chiến, Thẩm Xác đứng phía sau theo đoàn người, trong biển người đông đúc mờ mịt, căn bản không nhìn rõ ai với ai.

Từ Thanh Dã đứng từ xa nhìn vào, chỉ thấy được đại khái. Đạo diễn hình như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cứ một đoạn cảnh nhỏ mà bắt quay đi quay lại mãi. Ảnh đế Tôn Diệu cũng là người có tính nhẫn nại, quay lại bao nhiêu lần cũng không lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Một cảnh quay mà mất gần ba tiếng mới hoàn thành. Đạo diễn vừa hô “cắt”, mọi người lại vội vàng chuẩn bị cho phân đoạn tiếp theo.

“Người kia mời tới riêng đã tới chưa?”

Đạo diễn liếc qua một vòng trong đám người, rồi gọi trợ lý tới bên cạnh. Cảnh sắp quay tiếp theo là một phân cảnh rất quan trọng loạn thế quần hùng, chư hầu cát cứ, mỗi nước đều có mưu đồ riêng. Mối quan hệ giữa các quốc gia vô cùng vi diệu.

Sở quốc là nước hiếu chiến, có tham vọng nhất thống thiên hạ. Ngụy quốc thì vì chiến tranh kéo dài mà kiệt quệ, muốn cầu yên nên đành thần phục Sở quốc. Để thể hiện thành ý, Ngụy quốc gửi Tô Tư Hành em trai của Ngụy vương sang làm con tin.

Tô Tư Hành là thiếu niên thiên tài, thường được gọi là “Văn Khúc Tinh hạ phàm”. Nếu sinh vào thời bình, chắc chắn sẽ trở thành bậc danh thần trị quốc. Đáng tiếc sinh vào loạn thế, tài hoa không có đất dụng võ. Từ nhỏ thể trạng yếu, không thể ra chiến trường, chỉ có thể ngậm ngùi nhìn thời cuộc đổi thay. Trên trán cậu lúc nào cũng vương chút u buồn không thể tan.

Sự liên minh giữa Sở và Ngụy là điều mà nhiều thế lực đều không mong muốn, ngay cả trong Ngụy quốc cũng có nhiều người phản đối, không ai tin việc cúi đầu thần phục có thể đổi lấy bình yên thật sự.

Tô Tư Hành bước lên xe ngựa sang Sở quốc, đó cũng chính là bắt đầu một con đường… không lối thoát.

Cậu thông minh như thế, đương nhiên đã sớm lường trước số phận của mình. Đứng dưới tường thành, cậu nhìn lại tòa thành cao ngất nhưng đã mục nát, chỉ nhìn, không nói một lời. Sau đó quay đầu, bình thản bước lên xe ngựa.

Xe ngựa đến Sở quốc, sứ thần xếp hàng nghênh đón, gọi vài lần không thấy ai trả lời. Đến khi vén rèm lên, vị công tử Tô quốc người được đồn là “trời quang trăng sáng” đã sớm tắt thở. Cậu nhắm mắt dựa vào thành xe, trên ngực thấm đẫm máu đỏ tươi, nhuộm cả áo lẫn đệm lót.

Vai diễn Tô Tư Hành chỉ xuất hiện trong vài phân cảnh ngắn, nhưng lại mang cảm giác như một bạch nguyệt quang của cả thời đại. Cái chết của cậu tạo ra ảnh hưởng to lớn đối với cục diện chính trị. Vì thế, dù chỉ có vài cảnh quay, đạo diễn vẫn đặt yêu cầu cực cao với người diễn vai này.

Tô Tư Hành quanh năm u sầu, thể trạng lại yếu, vì thế đạo diễn yêu cầu diễn viên phải có dáng vẻ gầy gò, yếu ớt một chút. Tuy nhiên, dù bề ngoài yếu đuối thì nội tâm nhân vật lại phải kiên cường, không thể là kiểu yếu đuối thật sự.

Về diện mạo, đạo diễn cũng có tiêu chuẩn riêng: phải đẹp trai. Dù sao đây cũng là “bạch nguyệt quang” của một thời đại, làm sao có thể là người diện mạo tầm thường được?

Yêu cầu thì một đống như vậy, nhưng để tìm được diễn viên phù hợp lại không dễ chút nào. Diễn viên nổi tiếng thì xem thường một vai chỉ lên sân khấu được chưa tới một phút như thế này. Đoàn phim trước sau đã tuyển chọn rất lâu, mới miễn cưỡng tìm được một người “cũng coi như tạm ổn”.

Giới giải trí kiêng kỵ rất nhiều điều. Không ít tân binh không muốn vai đầu tiên của mình lại là vai… chết, điều này càng khiến việc casting trở nên khó khăn hơn.

Người đoàn phim tìm được là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành biểu diễn, xét tổng thể cũng xem như đáp ứng được yêu cầu. Đạo diễn chỉ thấy hơi mũm mĩm một chút, nên yêu cầu giảm cân đôi chút.

“Bên kia mới gọi điện tới, nói là giảm cân quá mức, ngất xỉu rồi. Bây giờ đang nằm viện, chắc gần đây không quay được.”

Trợ lý báo cáo, sắc mặt cũng khó coi. Tin tức vừa nhận được chưa lâu, ban nãy đạo diễn còn bận nên cậu không dám nói. Giờ thì chỉ đành chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị mắng.

Quả nhiên, lời vừa dứt, đạo diễn lập tức giận tím mặt, cầm kịch bản trong tay ném thẳng vào người trợ lý.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, giờ cậu lại bảo tôi người không tới được? Vậy tổn thất hôm nay ai chịu trách nhiệm?!”

Quay phim là công việc phải có lịch trình chặt chẽ, thay đổi bất cứ hạng mục nào cũng đều phiền phức vô cùng. Huống chi hiện tại không chỉ là không có người diễn, mà còn phải tuyển lại từ đầu bao nhiêu việc dồn dập, thời gian chắc chắn bị trì hoãn nghiêm trọng.

“Nếu không thì đổi người khác thử xem? Sáng nay tôi có thấy một diễn viên quần chúng rất ổn, hay là để tôi gọi cậu ta tới, ngài xem qua một lần thử thế nào?”

Trợ lý ôm chỗ đau, cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng. Đoàn phim chia làm hai tổ A và B, buổi sáng Thẩm Xác ở tổ B gây ra một chút động tĩnh, tuy không quá lớn nhưng lại đúng lúc lọt vào mắt cậu.

Ban đầu chỉ là cảm thấy Thẩm Xác rất điển trai, lúc này không hiểu sao trong đầu lại bất giác liên hệ cậu ta với hình ảnh Tô Tư Hành càng nghĩ càng thấy hợp.

“Hy vọng cậu ta thật sự khá, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa.”

Đạo diễn đá trợ lý một cái, giọng nói đầy bực bội, trong lòng thì không đặt quá nhiều kỳ vọng. Nếu thực sự ưu tú như vậy, thì sao đến giờ vẫn chỉ là một diễn viên quần chúng?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.