🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy ngày nay, Thẩm Xác vẫn luôn chăm chỉ xem phim. Tuy rằng xem phim cũng giúp học được rất nhiều điều, nhưng anh cảm thấy không có gì bằng trải nghiệm trực tiếp tại hiện trường. Thế là anh lại chui vào đoàn phim để quan sát. Từ Thanh Dã cũng mặc kệ anh, để mặc Thẩm Xác tự mình suy nghĩ, trải nghiệm trước đã.

Tại thư viện Đại học A, Thẩm Mộc lướt Weibo, lông mày nhíu chặt. Dạo gần đây, cô liên tục thấy một người xuất hiện trên trang chủ, điều này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Thẩm Mộc là fan CP của Giang Bác Tề và Tô Tử Du. Vì đây là một couple khá nhỏ nên fan thường rất kín tiếng, chủ yếu chỉ hoạt động trong siêu thoại riêng của từng người.

Gần đây, khi lướt qua các nhóm chia sẻ tổng hợp, cô lại thường xuyên thấy người ta nhắc đến một “fan phú bà”, khen ngợi người này thân thiện, nhiệt tình, còn được cho là người trong giới, rất hiểu rõ về Tô Tử Du. Chỉ sau vài ngày, tài khoản ấy đã nhanh chóng có hơn trăm nghìn người theo dõi.

“Có gì đó không ổn.”

Thẩm Mộc bấm vào tài khoản Weibo của fan phú bà đang nổi – nick là Aviva – và bắt đầu đọc từ đầu tới cuối.

Tài khoản này vốn không phải mới lập, trước đó chủ yếu đăng các nội dung chia sẻ về cuộc sống thường ngày, nhìn qua thì đúng là kiểu con nhà giàu. Gần đây đột nhiên bắt đầu đăng các nội dung liên quan đến Tô Tử Du, nói là tình cờ gặp thần tượng ngoài đời, lập tức rơi hố, nhưng phần kể lại chuyện gặp mặt lại khá mơ hồ. Các bài viết sau đó đều có cảm giác như fan nữ cuồng dốc lòng dốc sức “bổ” tin, nhưng về mặt logic thì không có gì quá đáng ngờ.

Aviva thực sự nổi tiếng là nhờ một trận khẩu chiến dữ dội. Có một tân binh của công ty nhỏ debut với danh xưng “Tiểu Tô Tử Du”, còn dùng hình ảnh Tô Tử Du để kéo nhiệt, hai bên fan đã xích mích từ lâu. Aviva khi đó lên tiếng thẳng mặt chỉ trích đối phương, một trận đấu miệng khiến cô nổi như cồn. Ngay trong đêm hôm đó, lượng người theo dõi tăng vọt mấy vạn.

Cô nàng này đúng là có tiền, các đợt rút thăm trúng thưởng đều tặng đồ thật, thậm chí còn có mấy món đồ liên quan đến Tô Tử Du mà trên thị trường hiện tại đã ngừng sản xuất. Nhìn kiểu gì cũng giống như người trong giới không thì sao có được mấy món đồ hiếm thế?

Thẩm Mộc nhìn chằm chằm vào tài khoản phú bà đột nhiên nổi tiếng này, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ, nói không nên lời, chỉ thấy... không đúng.

“Chắc không phải là do bị mị lực của anh tôi hấp dẫn đâu ha? Biết đâu người ta muốn theo đuổi thần tượng ngoài đời luôn rồi?” 

Bạn học của Thẩm Mộc không quá để tâm, cười cợt nói. Dù sao việc fan chi tiền như nước vì minh tinh cũng chẳng hiếm, bản thân Thẩm Mộc cũng không ít lần “đốt tiền” vì thần tượng.

“Không giống, cảm giác này là cố tình.”

Thẩm Mộc ngẫm nghĩ thêm, cuối cùng cũng tìm ra điểm không hợp lý. Trên mạng có không ít người khoe của, nhưng vị tỷ tỷ này thì lại cực kỳ có ý đồ phô trương sự giàu có và thân phận. Cô cứ có cảm giác mọi thứ đều mang theo mục đích nào đó.

“Thôi bỏ chuyện này đi, anh bà đâu rồi? Lâu rồi không thấy ảnh, đang bận gì vậy? Có hẹn ăn cơm được không? Tao nhớ ảnh quá trời luôn.”

Cô bạn thân cười, đưa tay đóng nắp laptop của Thẩm Mộc. Cô cảm thấy Thẩm Mộc ngày càng sa đà vào truy tinh, lo mấy chuyện linh tinh chi bằng dành thời gian ngắm trai đẹp ngoài đời anh trai cô thì hơn!

“Tao cũng không biết nữa, lâu rồi không gặp ảnh. Mày không nhắc thì tao cũng chẳng nhớ ra. Chắc đang thực tập gì đấy, mà cũng không khoá máy, đừng động vào ảnh.”

Thẩm Mộc xua tay, tỏ ý bản thân không còn liên hệ gì nhiều với Thẩm Xác. Quan hệ anh em sau khi lớn lên, dần dần cũng sẽ trở nên xa cách ít nhiều.

“Tiếc ghê! Hôm trước tao còn thấy một account marketing đăng ảnh anh mày đấy, nhiều người khen đẹp trai lắm cơ.”

“Ảnh gì? Cho tao xem với.”

Dù rằng không còn thân thiết như trước, nhưng Thẩm Mộc vẫn quan tâm đến anh trai mình. Cô bạn kia nhanh chóng lục lại Weibo, lướt một hồi lâu mới tìm ra bài viết mấy ngày trước.

Bức ảnh hơi mờ, nhưng khuôn mặt của Thẩm Xác thì vẫn nổi bật, ánh mắt sắc sảo. Trong ảnh, anh quay đầu nhìn lại giữa màn đêm, bị chụp lại đúng lúc ánh sáng lập loè khiến ảnh bị rung. Nhưng chính sự mơ hồ ấy lại khiến bức ảnh mang phong vị cổ điển, có chút cảm giác như tấm ảnh phim thời xưa.

Thẩm Xác có diện mạo thanh tú, lạnh lùng, tuy vóc dáng không cao lớn vạm vỡ nhưng lại mang theo vẻ cứng cỏi. Làn da trắng trẻo mịn màng, lông mày khẽ nhíu, trong đôi mắt tựa như ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo.

Thẩm Mộc phóng to bức ảnh lên xem kỹ hơn. Vì ảnh bị rung nên hậu cảnh hoàn toàn mờ nhòe, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng các kiến trúc xung quanh. Bài đăng từ account marketing ghi định vị là phim ảnh thành phố C, ánh mắt Thẩm Mộc chăm chú nhìn một toà kiến trúc trong ảnh, lông mày nhíu chặt lại.

“Tiếu Kiêu, hình như anh tao đang ở phim trường thành thật đấy.”

“A? Mày không định nói là anh mày đi đóng phim đấy chứ? Việc này nghe không có lý lắm nha. Theo tao hiểu thì anh mày rõ ràng là kiểu người muốn học lên thạc sĩ hoặc thi nghiên cứu sinh cơ mà.”

Tiếu Kiêu cũng ghé mắt nhìn thử, nhưng cô chẳng nhìn ra được gì. Trong bức ảnh mờ mịt như thế, sao Thẩm Mộc lại có thể nhận ra là phim trường thành? Dù vậy, cô vẫn cảm thấy khả năng Thẩm Xác đi đóng phim là điều không tưởng. Cô quen anh nhiều năm rồi, tuy rất đẹp trai nhưng lại nghiêm túc đến mức hơi nhàm chán. Tính cách như vậy, sau này có khi còn ở lại trường làm giảng viên cũng nên.

Làm diễn viên? Đó là con đường chẳng hề ăn nhập gì với con người Thẩm Xác.

“Ừ thì tao cũng thấy mày nói đúng, nhưng tao cảm giác mình không nhìn lầm đâu. Thôi, gọi cho ảnh luôn.”

Thẩm Mộc hít sâu, lấy điện thoại gọi video cho Thẩm Xác. Nhạc chuông vang lên một bài hát cổ điển, hoàn toàn không hợp với độ tuổi của Thẩm Xác, nghe cứ như nhạc chuông điện thoại của người trung niên vậy. Gần hết nhạc, cuộc gọi mới được nhận.

Vừa kết nối, Thẩm Mộc liền thấy một gương mặt xa lạ nhưng vô cùng tuấn tú.

“Anh là ai? Anh trai tôi đâu?”

Cô cau mày nhìn người đàn ông trước mắt, rồi đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Một thoáng sau, cô hoàn toàn xác nhận: đây đúng là phim trường thành. Kiến trúc phía sau quá quen mắt, không thể nhầm được.

“Anh là bạn của anh trai em, tên là Từ Thanh Dã. Tụi anh đang chụp ảnh, anh em đang thay đồ nên nhờ anh bắt máy. Em gọi có chuyện gì vậy?”

Từ Thanh Dã nhìn vào màn hình. Cô gái trong video xinh xắn, ngũ quan tinh tế, khí chất mềm mại. Gương mặt có đến bảy tám phần giống Thẩm Xác, chỉ là dịu dàng đáng yêu hơn. Bên cạnh cô còn có một cô bạn gái nữa, cả hai đang lén lút nhìn nhau thì thầm điều gì đó, đôi lúc lại liếc mắt nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Các anh đang ở phim trường thành? Còn đang chụp ảnh? Đừng nói là đang chụp ảnh chân dung nha? Việc này hoàn toàn không giống phong cách của anh tôi! Anh có phải là lừa đảo không đấy?”

Vì đang ở thư viện, Thẩm Mộc đè thấp giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ nghi ngờ. Người đàn ông trong video nhìn cũng không tệ, nhưng ai biết thật ra là hạng người gì? Có thể lôi anh cô đến tận phim trường thành để chụp ảnh, chuyện này đúng là khó tin đến nỗi khiến người ta phải nghi ngờ.

Từ Thanh Dã đang định mở miệng giải thích, thì một cánh tay thon dài, trắng trẻo đã đưa tới cầm lấy điện thoại. Thẩm Xác gật đầu với anh ra hiệu mình sẽ xử lý cuộc gọi này, rồi cầm máy đi sang một bên, bắt đầu một màn “hội ngộ huynh muội”.

Phim điện ảnh 《Thiên Tử Minh》 sắp bắt đầu giai đoạn tuyên truyền, hình ảnh của Thẩm Xác chắc chắn sẽ được công khai. Từ Thanh Dã muốn nhân dịp này chụp vài bộ ảnh thật đẹp để sau này có thể “cọ nhiệt”, thế là đặc biệt đến đoàn phim mượn trang phục diễn cùng đạo cụ. Bên này Thẩm Xác vừa hoàn tất tạo hình, còn chưa kịp bắt đầu chụp.

Trong video, Thẩm Xác xuất hiện với biểu cảm trầm mặc. Tiếu Kiêu thì đã vô cùng phấn khích, che miệng gần như hét lên, hận không thể giật lấy điện thoại từ tay Thẩm Mộc để chụp vài tấm ảnh. Thẩm Xác quả nhiên là tiên phẩm nhân gian, ngày thường với phong thái học trưởng lạnh lùng đã đủ làm rung động lòng người, huống chi lúc này lại khoác lên mình cổ phục, tóc dài bay bay, khí chất ấy càng thêm phần mê hoặc, khiến người ta không thể rời mắt.

Thẩm Xác không hóa trang cầu kỳ, gần như chỉ đánh lớp nền nhẹ, nhưng vẻ đẹp của anh hoàn toàn là "ngạnh soái" thuần túy, lạnh lùng, sắc sảo mà lại khiến người ta không thể rời mắt.

Không biết hai anh em đã nói gì trong cuộc gọi video, nhưng sau khi tắt máy, Thẩm Mộc lập tức kéo Tiếu Kiêu ra khỏi thư viện:

“Đi, chúng ta đến phim trường thành ngay! Anh tao nhất định là bị lừa rồi!”

Bên kia, Thẩm Xác sau khi cúp máy thì bước đến chỗ Từ Thanh Dã, ra hiệu tiếp tục công việc.

“Giải thích cho em gái rõ ràng một chút đi, anh thật sự không phải là kẻ lừa đảo đó nha.”

Từ Thanh Dã nhìn chằm chằm Thẩm Xác một hồi, nhưng từ gương mặt không biểu cảm của đối phương, anh chẳng thể nào đoán ra được tâm trạng hay ý nghĩ gì.

“Ừ, em đã nói với em ấy rồi, là do em tự nguyện muốn quay phim.”

Thẩm Xác đáp rất thản nhiên, không có ý muốn giải thích thêm.

Từ Thanh Dã đành lắc đầu, cầm máy ảnh lên, điều chỉnh lại các thông số rồi bắt đầu buổi chụp.

Dạo gần đây, Thẩm Xác đã “trốn” trong đoàn phim một thời gian, lại thường xuyên xem phim và đọc tài liệu chuyên ngành, cả người dường như đã bộc lộ thêm linh khí đứng trước ống kính, anh chẳng khác nào hóa thân thành thiên tài Tô Tư Hành trong loạn thế. Khí chất này không phải luyện vài ngày mà có.

Buổi trưa nhận được cuộc gọi video, thì đến buổi tối Thẩm Mộc và Tiếu Kiêu đã có mặt ở phim trường thành. Vừa xuống xe ở ga, Thẩm Mộc liền gọi điện lại cho anh trai.

Lúc đó Thẩm Xác đang cùng Từ Thanh Dã chụp cảnh đêm. Nhìn biểu cảm có phần kỳ quái của cậu khi nghe điện thoại, Từ Thanh Dã nhíu mày hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Em gái em tới rồi, đang ở nhà ga.”

“Ôi trời... Nhìn bộ dạng này, em có chắc là đã giải thích rất rõ ràng với em gái mình nhỉ. Đi thôi, đi đón người ta nào.”

Từ Thanh Dã bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng thu dọn thiết bị, rồi cùng Thẩm Xác lên đường. Vì công việc thuận tiện, anh mới thuê một chiếc SUV ngoại hình rất không tệ.

Trên đường đi, Từ Thanh Dã không nhịn được hỏi:

“Rốt cuộc em đã giải thích với em gái thế nào mà người ta lao thẳng đến tận đây vậy hả?”

Thẩm Xác nghiêm túc trả lời:

“Em nói thật. Nói em đang làm diễn viên quần chúng. Em gái hỏi sao đột nhiên lại hứng thú với diễn xuất, em nói ẻm cảm thấy em có thể làm ảnh đế không. Em ấy lại hỏi anh là ai, em bảo đừng hỏi nhiều.”

“...”

Từ Thanh Dã im bặt một lúc, suýt chút nữa là hộc máu.

“Ca à, cho anh gọi một tiếng 'ca' được không? Em làm vậy với anh khác gì bôi đen đâu? Một lát nữa em đừng nói gì, để anh lo phần giải thích.”

Từ Thanh Dã thở dài thườn thượt. Giờ thì anh hiểu tại sao trong nguyên tác, Thẩm Xác là người ít nói, không phải không biết nói, mà là mỗi lần mở miệng là y như rằng khiến người ta hiểu lầm. Dù lời lẽ hoàn toàn là sự thật, nhưng khi phát ra từ miệng cậu thì luôn có gì đó... sai sai.

Xe xuyên qua bóng đêm, chẳng bao lâu sau đã tới ga tàu. Thẩm Mộc và Tiếu Kiêu đã đợi một lúc. Khi Thẩm Xác cùng Từ Thanh Dã xuất hiện, lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người.

Thẩm Xác vẫn mặc nguyên trang phục cổ trang quý công tử, tóc dài buông xõa. Trên người còn giữ nguyên lớp hóa trang mờ nhạt, cả người toát lên khí chất như bước ra từ thời loạn thế. Dọc đường đi, không biết đã bị chụp bao nhiêu tấm ảnh.

May mà nơi đây là phim trường thành, người ta đã quá quen với chuyện thấy người ăn mặc như từ trong phim đi ra.

Nhanh chóng đưa hai cô gái lên xe, Từ Thanh Dã nghiêng đầu chào hỏi:

“Chào hai em. Giới thiệu một chút, anh tên Từ Thanh Dã, làm trong ngành sản xuất truyền thông độc lập. Trước đó từng gặp anh trai em một lần, lần này lại tình cờ gặp nhau ở phim ảnh thành nên hợp tác thử một chút. Anh thật sự không phải kẻ lừa đảo đâu.”

“Anh là người của công ty nào? Có ký hợp đồng gì với anh trai tôi không? Anh ấy học nhiều đến mức ngây ngốc rồi, dễ bị lừa lắm, nhưng tôi thì không phải dạng dễ đối phó đâu.”

Thẩm Mộc ghé sát vào lưng ghế trước, ánh mắt chăm chăm nhìn Từ Thanh Dã. Gương mặt Từ Thanh Dã dài, mang dáng vẻ phúc hậu và vô hại, lúc cười đôi mắt cong cong trông lại càng thêm hiền lành. Thẩm Mộc vừa nhìn thấy anh liền suýt nữa bỏ luôn nghi ngờ trong lòng, nhưng chuyện liên quan đến anh trai, một chút sơ hở cũng không thể có.

Trên người Thẩm Mộc mang theo một mùi hương trái cây nhẹ nhàng, như thể là rất nhiều loại quả chín mọng được phơi nắng dưới ánh mặt trời rồi quyện lại với nhau. Không phân biệt rõ là mùi của loại quả nào, chỉ cảm thấy thoang thoảng một làn thơm ngọt lững lờ.

Từ Thanh Dã cảm thấy giọng điệu của cô nàng có gì đó rất quen, một cái tên đột nhiên bật ra trong đầu anh:

Moon!

Nếu Thẩm Mộc đúng là Moon, vậy thì mọi chuyện đều có thể lý giải được.

“Giữa bọn anh thật sự chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần. Chỉ là tình cờ gặp nhau ở đây rồi cùng hợp tác một lần thôi. Nếu em không tin lời anh, ngày mai chung ta có thể dẫn em đi gặp Tô Tử Du. Để anh ấy làm chứng, em chắc chắn sẽ tin, đúng không?”

Từ Thanh Dã phải lôi tên Tô Tử Du ra, bởi nếu người trước mặt đúng là Moon, thì đây chính là đề nghị không thể từ chối.

“Anh tốt nhất là nói thật hết đấy! Bằng không tôi sẽ xử đẹp anh!”

Thẩm Mộc làm bộ vung nắm đấm về phía Từ Thanh Dã rồi lại ngồi trở về ghế sau. Yên lặng một lúc, cô nàng bỗng như lơ đãng mở miệng:

“Kia... nếu đã đến phim trường thành rồi... gặp Tô Tử Du một lần cũng được.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.