🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ba của cậu... cách ——”

Hoàng ca vừa nói vừa nấc lên vì men rượu, giọng càng thêm mơ hồ. Từ Thanh Dã vội ghé sát lại để nghe rõ hơn, vừa mới tiến gần một chút thì mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng vào mặt.

“Ba của cậu, là người tốt!”

Hoàng ca lẩm bẩm một câu, chưa kịp để Từ Thanh Dã hỏi thêm gì đã gục đầu xuống bàn ngủ mất.

Từ Thanh Dã nhìn người đàn ông đang ngáy khò khè mà bất đắc dĩ thở dài, lại rót thêm rượu.

Hoàng ca không có dấu hiệu muốn tỉnh, mà Từ Thanh Dã thì không biết nhà Hoàng Ca ở đâu. Lật tới lật lui cả danh bạ thông tin cũng không tìm được liên hệ nào, anh đành khiêng luôn người về nhà mình.

Hoàng ca nặng gần 90 ký, Từ Thanh Dã tốn không ít sức mới đưa được lên ghế sofa. Đứng tại chỗ thở hổn hển, anh không khỏi tự giễu: Rốt cuộc đêm nay mình đang làm cái gì vậy?

Không buồn ngủ chút nào, Từ Thanh Dã ngồi cả đêm trong phòng làm việc, gửi cho Tào Mộ An một đống nhiệm vụ công việc. Sau đó lại lên các trang tuyển dụng để liên hệ mấy người có hồ sơ tiềm năng, gần như cả đêm đều bận tối tăm mặt mũi.

Sáng hôm sau, Hoàng ca tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong nhà Từ Thanh Dã, xoa xoa đầu nhớ lại chuyện tối qua. Trong đầu hiện lên dáng vẻ ân cần rót rượu của Từ Thanh Dã.

“Nhóc con, còn dám trộm nghe lời anh mày nói.”

Hoàng ca bật cười, định đứng dậy xem Từ Thanh Dã đã dậy chưa, thì thấy cậu từ phòng đi ra. Dưới mắt treo quầng thâm rõ mồn một, trông có vẻ rất mệt mỏi. Vừa thấy Hoàng ca, Từ Thanh Dã phất phất tay:

“Sớm a.”

“Sớm cái gì mà sớm, cậu là cả đêm không ngủ à?”

Hoàng ca cau mày, trong lòng không khỏi lo lắng. Người trẻ tuổi bây giờ chẳng biết quý trọng sức khỏe gì cả, cứ thức đêm mãi thế này thì hỏng mất.

“Ừm, không biết làm gì nên thức luôn tới sáng. Em đi ngủ bù đây.”

Từ Thanh Dã lẩm bẩm mở cửa phòng, chưa kịp đóng cửa cẩn thận đã leo lên giường ngủ ngay.

Hoàng ca bất đắc dĩ nhìn quanh căn phòng có phần bừa bộn do gần đây Từ Thanh Dã sống một mình. Xắn tay dọn dẹp sơ qua, rồi vo ít gạo nấu cháo, chờ khi cậu tỉnh dậy còn có cái gì đó mà ăn.

Hoàng ca vừa rời đi thì Thẩm Xác phong trần mệt mỏi trở về. Di động của Từ Thanh Dã không ai nghe máy, Thẩm Xác gõ cửa phòng anh cũng không thấy động tĩnh. Thử đẩy cửa, thấy không khóa, mở ra thì trong phòng tối đen, không có ai.

Thẩm Xác nhắn cho Tào Mộ An hỏi xem có biết Từ Thanh Dã ở đâu không, cô chỉ trả lời “không biết” rồi thuận tiện oán giận chuyện Từ Thanh Dã rạng sáng còn gửi kế hoạch công việc hành hạ người khác.

Không tìm được người, Thẩm Xác về phòng mình chuẩn bị thu dọn ít đồ. Mở cửa ra thì thấy chăn hơi nhô lên như sườn núi nhỏ, Từ Thanh Dã đang cuộn người trong chăn ngủ rất say.

Thẩm Xác nhìn khuôn mặt lộ ra ngoài của anh, trong lòng mềm hẳn xuống. Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đi tới mép giường.

Từ Thanh Dã lúc ngủ trông rất ngoan ngoãn, trắng trẻo như thiếu niên, nhìn mà thấy thương.

“Cha sống.” (Edit: éccc)

Thẩm Xác khẽ gọi, đưa tay chọc chọc vào má anh. Từ Thanh Dã nhúc nhích một chút nhưng vẫn không tỉnh, hơi cau mày tỏ vẻ không vui rồi xoay người đưa lưng lại.

Ngồi bên giường một lát, Thẩm Xác đi ra ngoài, nhìn thấy mảnh giấy Hoàng ca để lại trên bàn, rồi bước vào bếp.

Tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn mấy chai nước. Thẩm Xác liền xuống siêu thị dưới nhà mua ít nguyên liệu về nấu ăn.

Từ Thanh Dã tỉnh lại lúc đã ba giờ chiều, bị đói quá mà tỉnh. Anh mơ màng nhìn quanh căn phòng xa lạ, trong chốc lát vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng bụng réo lộc cộc nhắc nhở, Từ Thanh Dã vội vàng bò dậy đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, anh mới nhận ra mình ngủ nhầm phòng.

Từ nhà bếp thoang thoảng mùi thơm truyền tới, anh vừa đi vừa ngửi, liền thấy một dáng người cao gầy đang bận rộn trong bếp.

“Anh đang nằm mơ sao?”

Từ Thanh Dã đưa tay nhéo mạnh má mình một cái đau thật, không phải mơ.

“Ra ngoài ngồi đi, sắp có thể ăn rồi. Hoàng ca của anh nấu cháo, em thì làm thêm vài món ăn.”

Thẩm Xác không để ý tới bộ dạng ngẩn ngơ của Từ Thanh Dã, vươn tay đẩy anh ra ngoài, còn mình thì nhanh nhẹn bày thức ăn trong nồi ra bàn.

“Sao em đã về rồi? Không phải vẫn còn chưa quay xong sao?”

Từ Thanh Dã đói quá không từ chối, thấy đồ ăn là ăn luôn. Anh chộp lấy cái cánh gà nhét vào miệng, vừa nhai vừa hỏi. Lịch trình của Thẩm Xác anh nắm khá rõ, không nghe nói hôm nay được nghỉ.

“Đạo diễn bị cảm, nên tạm nghỉ một ngày. Em ở lại đoàn cũng không có việc gì làm nên trở về.”

“Nghỉ một ngày mà em đi mất mấy tiếng về đây, rồi lát nữa lại mất mấy tiếng quay lại? Em nhanh lên cầu cho đạo diễn cảm nặng thêm chút nữa để nghỉ vài ngày đi.”

Từ Thanh Dã không hiểu sao Thẩm Xác cứ nhất định phải chạy về. Có thời gian đó chẳng bằng ở đoàn phim ngủ một giấc ngon lành.

“Nếu em không về, làm sao biết anh ngày nào cũng ăn cơm hộp, nghỉ ngơi thất thường. Em làm sẵn đồ ăn cho anh, đều là món đông lạnh, khi nào ăn thì chỉ cần hâm nóng lại là được, chắc đủ ăn ba ngày.”

Thẩm Xác ở bếp bận cả buổi, chuẩn bị cho Từ Thanh Dã một đống “đồ ăn dự trữ”.

“Em cũng tốt quá đi, anh thấy em đúng là kiểu cha hệ rồi.” Từ Thanh Dã hơi cảm động, đại minh tinh vượt ngàn dặm chỉ để về nấu cơm cho mình, thật sự cảm động!

“Cha hệ bạn trai hả?” (Edit: écc)

“Khụ khụ!” Từ Thanh Dã sặc liền, ho khan mấy tiếng, Thẩm Xác hoảng hốt bước tới vỗ lưng cho anh.

“Ăn từ từ thôi.”

“Khụ… Em vỗ anh như vậy làm anh có cảm giác như hai ta là cha con ấy, kỳ cục chết đi được.”

“Anh chiếm tiện nghi vẫn chưa đủ đúng không, thích để người khác làm cha thế cơ à.” Thẩm Xác trừng mắt nhìn Từ Thanh Dã, rồi lại đi rót ly nước ấm đưa tới.

“Rõ ràng là em nói trước, thôi bỏ đi, lật trang khác.” Từ Thanh Dã xua tay, tỏ vẻ không muốn bàn tiếp chuyện này.

“Lúc em không ở nhà, anh toàn ngủ trong phòng em à? Chẳng lẽ là nhớ em quá?”

Thẩm Xác bỗng đổi đề tài, khiến Từ Thanh Dã ho còn dữ hơn.

“Hôm nay anh chỉ vô tình đi nhầm phòng thôi! Em đừng nói như thể anh là đồ biến thái vậy.”

Từ Thanh Dã vội vàng giải thích, không muốn bị bạn cùng phòng hiểu lầm.

“Đây là nhà anh, anh ngủ chỗ nào chẳng được. Em có nói gì đâu, sao anh căng thẳng dữ vậy.”

Thẩm Xác cười cười đầy ẩn ý. Từ Thanh Dã hết cách chống đỡ, đành im lặng.

“Chuyến bay mấy giờ?”

“Năm giờ.”

“Má ơi, vậy em phải đi rồi còn gì! Nhanh lên, đừng rề rà!”

Từ Thanh Dã dở khóc dở cười, vẫn không hiểu Thẩm Xác vội vàng trở về làm gì. Chẳng lẽ thật sự chỉ để nấu cơm cho anh? Giá này có hơi đắt. (Edit: Thế mà anh còn chưa đỗ đấy..)

“Không cần gấp, còn nán lại được nửa tiếng.”

Thẩm Xác liếc nhìn đồng hồ, rồi lại múc thêm cho Từ Thanh Dã một bát canh.

“Lười nói với em quá, em tự lo liệu đi.”

Từ Thanh Dã thoải mái đón lấy bát canh rồi uống một hơi, chắc hẳn canh này hầm rất lâu, vị ngọt thấm đến tận xương.

“Em vượt đường xa trở về một chuyến, anh không tiễn em sao?”

“Từ chối ‘cha hệ’ bắt đầu từ anh, anh không tiễn. Trên đường em tự lo.” Từ Thanh Dã lắc đầu, cảm thấy tiễn đưa qua lại có phần dính dấp quá mức, hai gã đàn ông không cần thân mật như vậy.

“Thôi được, vậy em tự đi. Dạo này có khá nhiều công ty quản lý liên hệ em, điều kiện đưa ra cũng hậu hĩnh. Khi nào có thời gian, giúp em xem mấy cái hợp đồng. Cả Khuynh Thành Điện Ảnh cũng vừa gửi cho em một bản.”

“Được, em gửi anh đi, anh xem cho.”

Từ Thanh Dã gật đầu. Sau khi 《Lấy Mạng Ngươi Danh Hạ》 đóng máy, Thẩm Xác lại phải chạy đông chạy tây, đúng là nên tranh thủ tìm công ty quản lý mới. Nhiệt độ của một diễn viên chỉ kéo dài trong vài năm, không thể để lãng phí.

“Thật sự không tiễn em à?” 

Từ Thanh Dã ăn rất ngon miệng, mấy món ăn gần như đều sạch sành sanh. Thẩm Xác sắp phải đi, đứng dậy nhìn Từ Thanh Dã với ánh mắt đầy mong chờ.

“Ngoan, đừng nũng nịu nữa. Cái kiểu ‘ngươi đưa ta, ta đưa ngươi’ thật ấu trĩ. Anh lát nữa còn có buổi chụp hình. Lần sau về nhớ báo trước, anh sẽ sắp xếp đẩy hết công việc.”

“Vậy anh nhớ rửa bát đấy, em đi trước.”

Thẩm Xác không miễn cưỡng nữa, về phòng lấy hành lý rồi lập tức ra cửa. Từ Thanh Dã nhìn theo cậu đi, đến khi cửa đóng lại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy Thẩm Xác nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương đến mức anh suýt chút nữa mềm lòng.

Sắc đẹp hại người! Suýt nữa lỡ mất thời gian kiếm tiền!

Ngủ chưa đủ giấc khiến đầu óc Từ Thanh Dã vẫn còn mơ màng. Ăn no xong lại thấy mệt rã rời, nếu không phải còn có việc cần làm, anh chắc chắn đã nằm xuống ngủ tiếp.

Khi Thẩm Xác quay lại đoàn phim thì trời đã tối. Phương Tiểu Kỳ chuẩn bị sẵn cơm tối cho anh, toàn là mấy món ăn dinh dưỡng nhìn đã nhạt, ăn lại càng nhạt hơn.

Anh lấy điện thoại ra, muốn xem Từ Thanh Dã có nhắn gì không, vừa mở ra đã thấy đối phương mới cập nhật vòng bạn bè.

Từ Thanh Dã: "Người mới, trông cũng đẹp trai phết, không tệ không tệ, mua cổ phần!" 【ảnh】

“Thật vô lương tâm.” 
Thẩm Xác lầm bầm, phóng to ảnh nhìn cho kỹ, nhìn kiểu gì cũng không thấy chỗ nào đẹp trai cả.

Vòng bạn bè vừa đăng, Thẩm Mộc đã vào bình luận ngay.

Thẩm Mộc: "So với anh trai em còn kém xa!"

Nhìn thấy bình luận của em gái, lòng Thẩm Xác ấm áp. Anh vừa định gửi cho cô bao lì xì thì thấy bình luận thứ hai hiện lên:

Thẩm Mộc: "Giang Bác Tề mới là đẹp trai nhất, không chấp nhận phản bác. Đám kia cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp!"

Thẩm Xác tức đến muốn cãi nhau với đám fan cuồng này!

Từ Thanh Dã bên kia đang chơi rất vui, căn bản không nhớ tới anh. Thẩm Xác nhìn hộp cơm trước mặt, chẳng còn chút khẩu vị nào, tiện tay chụp một tấm ảnh.

Thẩm Xác: "Cơm tối." 【hình ảnh】 (chỉ để Từ Thanh Dã xem được)

Một lúc sau, bài đăng vẫn không có ai bình luận hay thả tim. Trong khi đó, Từ Thanh Dã lại đăng thêm một vòng bạn bè mới.

Từ Thanh Dã: "Lại phát hiện một người không tồi, chuyến này thật đáng giá!" 【ảnh】

Thẩm Xác hoàn toàn hết muốn ăn! (Edit: tụi)

Phương Tiểu Kỳ đứng bên nhìn biểu cảm của cậu thay đổi liên tục, chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ánh mắt cậu nhìn hộp cơm ngày càng u ám.

“Không ăn à? Hay để chị đổi phần khác cho em?”

Thẩm Xác lắc đầu, mở hộp cơm ra ăn tiếp. Lúc này, trừ khi là món Từ Thanh Dã tự tay làm, còn lại đều nhạt nhẽo như nhau. 

Hoạt động kết thúc khoảng 11 giờ đêm, Từ Thanh Dã phấn khích ngồi lật lại đống ảnh vừa chụp, lọc ra một phần để đăng, phần còn lại giữ lại xem riêng thu hoạch tối nay quá phong phú.

“Ông chủ, bói giúp em một quẻ đi. Mấy người em để ý hôm nay có đáng để đuổi theo không? Đừng nói là ai sụp em cũng không biết, truy rồi lại sụp thì khổ.”

Tào Mộ An có chút kích động. Lần này dàn tân binh chất lượng quá cao, phải nhảy hố thôi!

“Vốn dĩ thì không sụp đâu, nhưng em mà đuổi thì anh cũng chịu, vì ai bị em đuổi là y như rằng sụp, lịch sử truy sao của em đen lắm rồi.”

“Đáng giận!”
Tào Mộ An nghiến răng. Thôi kệ, truy sao làm sao bằng kiếm tiền vui hơn!

Về đến nhà, Từ Thanh Dã cuối cùng cũng phát hiện vòng bạn bè đáng thương vô cùng của Thẩm Xác. Anh lập tức bình luận:

Từ Thanh Dã: "He he he, anh đang ăn thịt nướng với Tào Mộ An ~~~【xoay vòng vòng】"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.