Quan sát bố của cô bé một chút, trên người là một bộ quần áo thoải mái thường ngày, vác một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp với ống kính dài như một khẩu pháo, hơi nheo mắt lại, chăm chú chụp ảnh, hoàn toàn đối lập với hình ảnh mũ áo chỉnh tề của một chính khách trước đây trong con mắt Chu Lạc, ngược lại, giống với một tay săn ảnh si mê cảnh đẹp, con người anh ta cũng trở nên trẻ trung và có sức sống hơn nhiều.
Dường như cảm nhận được Chu Lạc đang nhìn mình, Lịch Chủy quay nhìn cô mỉm cười, hồi mâu nhất tiếu bách mi sinh[2], không biết vì sao gần đây Chu Lạc hay đọc thơ cổ và lại nghĩ đến câu này, lập tức hai má ửng hồng, nghĩ đến việc nếu để Lịch Chủy biết mình hình dung anh ta như vậy, cô không thể không cảm thấy bối rối.
[2] Một câu thơ cổ ví nụ cười đẹp như nụ cười của Dương Quý Phi
Đúng lúc đó, tiếng máy bộ đàm của tài xế bỗng vang lên giữa những chiếc xe này bất cứ lúc nào cũng có mối liên hệ mật thiết, nếu một xe nào đó phát hiện ra điều gì thú vị lập tức sẽ thông báo ngay cho các xe khác để tất cả cùng được chia sẻ.
Lúc này có người đã phát hiện ra báo châu Phi ở cách đó không xa, liền phát tín hiệu mời mọi người. Lịch Chủy hỏi con gái: “Châu Châu, con có sợ báo không?”.
Châu Châu mở to mắt nhìn bố, lại nhìn Chu Lạc, chu môi lên nói: “Có bố và chị Chu Lạc đi cùng, con không sợ!”. Giọng điệu rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-hoi-am-cua-em/1330387/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.