Tam Nha ấm ức òa khóc. "Nương! Đừng trách ta, đừng trách ta! Đại ca dẫn người tới mang hết nhân bánh ú đi rồi! Đều là hắn làm! Ta ngăn cản, hắn còn đẩy ta, nói ta đừng quản nhiều!" Tam Nha khóc nức nở. Thật ra Tống Anh đã nghĩ tới tình huống này, vậy nên khi nghe thấy lời này cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ quay đầu nhìn lão gia tử. Khuôn mặt già nua của lão gia tử nhất thời đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ. "Nói cho rõ ràng! Một mình hắn có thể mang nhiều bánh ú như vậy đi sao? Cả cái thôn này có ai không biết bánh ú là của Nhị Nha, ai lại giúp hắn chứ!?" Lão gia tử cả giận. Người trong thôn đa phần đều sợ đắc tội người khác, hơn nữa thật sự không có mấy người thấy tiền là sáng mắt. Ai sẽ làm như vậy chứ?! Nhưng nếu là người ngoài thôn, sao có thể đoán trước được lúc này người Tống gia bọn họ đều đến từ đường với Lý gia chứ? Trong thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn không kịp đến đây mang bánh đi, đúng không?! Tam Nha sợ tới mức co rụt đầu lại, khóc đến độ không thở nổi. Lão gia tử thấy Tam Nha không thể nói rõ được thì nhìn chằm chằm lão thái thái. Mã thị bị ông nhìn chằm chằm đến mức sởn gai ốc, đành phải nói: "Là mấy kẻ Bao vô lại." "Ta chửi chết tổ tông hắn! Tên chó chết Bao vô lại kia tốt như vậy sao?!" Tống Mãn Sơn lập tức nhảy dựng lên, "Cha, tôn tử của người đúng là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2392951/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.