Đôi khi, Tống Lão Căn cũng cảm thấy Tống Anh thật khó hiểu.
"Nha đầu ngươi rõ ràng không thích dính vào những chuyện khác, trước đây bọn họ đã đến tìm ngươi hết lần này đến lần khác, đều bị ngươi đuổi về, sao lần này lại chủ động như vậy?" Tống Lão Căn dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Hơn nữa... ngươi và hai người kia đều xuất thân từ cùng một bụng, bọn họ là thiên kim thiếu gia của Hầu phủ, ngươi…. trong lòng có thể thoải mái không? Nếu cảm thấy không thể chấp nhận được thì thôi bỏ đi."
Tống Lão Căn cảm thấy, Tống Anh chắc chắn là người trọng sĩ diện.
Tống gia của ông không thể sánh với Hầu phủ về mặt thể diện.
Y phục ông mặc trên người đều do nhi tử và Tống Anh mua cho, là loại có một không hai ở trong thôn, nhưng ông vẫn còn nhớ rõ Hầu phủ bên đó ăn mặc sang trọng thế nào, cho dù là quản gia thì cũng ăn mặc đẹp hơn ông.
Đương nhiên, không phải ông nghĩ rằng y phục của mình không tốt, dù sao thì mặc y phục quá tốt cũng khiến trong lòng ông không thoải mái.
Bởi vì cảm thấy mình không xứng.
"A gia, theo ta thấy thì chúng ta nên giả vờ nghèo khổ một chút, tiền chuẩn bị ba món cúng, sáu con vật cứ để bọn họ tự bỏ ra. Bọn họ đến tế bái tổ tiên, ngài phải tốn tiền tốn sức, còn phải hầu hạ bọn họ chu đáo, dù sao thì hai đứa trẻ kia cũng là vãn bối, có quyền gì mà kiêu ngạo như vậy?" Tống Anh bật cười.
"Khách lặn lội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2694320/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.