Đến đoạn đi lấy hành lý.
Sao lúc nào tôi cũng thấy việc này cực kỳ cam go. Bạn hiểu ý tôi nói gì không?
Vừa đặt chân vào sảnh đến, đứng chờ lấy hành lý ở băng chuyền là tôi đã thấy lo sốt vó. Tự nhiên tôi cứ đinh ninh tất cả những hành khách đàng hoàng cùng bay với mình bỗng hóa ra đều là lũ trộm cắp kinh tởm cả. Từng tên, từng tên một đều dán mắt vào băng chuyền với ý định rõ mồn một là cướp lấy hành lý của tôi.
Tôi đứng đó, mặt nhúm lại nghi ngờ. Một mắt dòm những cái túi vừa chui ra khỏi cái ô nhỏ ở đầu bên kia, một mắt lia từ người này sang người khác, ý nói đây không khờ khạo đâu nhé, chọn nhầm người rồi. Tôi nghĩ nếu cũng như những hành khách nhanh nhẹn kia, chiếm được chỗ đứng ở ngay đầu hành lý chạy ra thì tình hình chắc đã bớt căng thẳng. Khổ một nỗi tôi luôn bị đẩy đến đầu cuối băng chuyền, chân nhón mắt nheo cố dòm xem hành lý mình đã ra chưa. Và khi đã thấy được cái túi, tôi sợ bị cướp đến độ không thể kiên nhẫn đứng chờ cho đến lúc nó chạy đến chỗ mình. Thế là ba chân bốn cẳng tôi chạy hết tốc lực đến để túm lấy nó trước khi nó có nguy cơ bị cướp. Khốn nỗi, tôi hầu như không phá nổi cái hàng rào xe đẩy của đám hành khách. Thế là cái túi của tôi lững lờ trôi đi, trôi vòng quanh thêm vài lần nữa trước khi tôi túm được.
Kinh khủng!
Lần này, vô cùng kinh ngạc, tôi đã chiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua/1524520/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.