“Tống Cư, sao chưa vào?”
Độc Mỗ nhìn Huống Hàn Thần qua cánh cửa sổ bằng ánh mắt nham hiểm.
Huống Hàn Thần thoáng chần chừ trước lúc bước vào phòng trừng phạt, sau đấy thong thả thi lễ với bà ta.
Hắn thừa biết mà vẫn hỏi, “Độc Mỗ, mấy kẻ này là?”
“Còn ai ngoài đám lâu la do Lâm Thành Tử phái đến,” Độc Mỗ cười gằn.
Bà ta bắt khoảng bảy, tám tu sĩ chính đạo; Huống Hàn Thần biết mỗi Tuân Từ với Từ Viện.
Hắn từng lẻn vô Thanh Kiếm Tông và moi quá trời tin tức từ Từ Viện. Tuân Từ à… Đại sư huynh của Sở Nhược Đình, người đã giúp nàng chặn đòn trí mạng của Vương Cẩn tại bữa tiệc linh quả.
Huống Hàn Thần nhớ rõ tướng mạo Tuân Từ khá bảnh bao, mới mười năm không gặp mà sao hắn mất hết linh lực và trông còn bệ rạc hơn cả mình?
Độc Mỗ xoay người nghịch đuôi bò cạp trên kệ, bà ta nói năng như thể đang tán dóc, “Hôm nay Sở Nhược Đình bảo ta thả ngươi, nhưng ả không biết ngươi chính là kẻ muốn gài bẫy ả.”
Huống Hàn Thần lặng thinh.
“Ngươi đã vẩy Kim Phong Ngọc Lộ lên người Kinh Mạch chưa?”
“Rồi ạ.”
Độc Mỗ thầm nhủ quái thật, bà ta lẩm bẩm, “Vậy sao tin hắn chết chưa truyền ra, chẳng lẽ bọn chúng xa nhau lâu thế mà nhịn được…”
Hai người trò chuyện to nhỏ, chẳng hề kiêng dè đám tu sĩ trong phòng trừng phạt.
Từ Viện, Tuân Từ, Thập Cửu không biết thân phận Huống Hàn Thần. Song họ thấy một nam tu có bớt thì thào với Độc Mỗ, hình như đang bàn chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tien-do-mac-mac-tam/2031313/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.