Mười một năm trước, Lâm Tích Dung tròn mười bốn tuổi.
Hồi ấy nàng còn bốc đồng, dám lén lút dẫn Lâm Dật Phù chuồn khỏi Lâm gia để cùng đi chơi thuyền trên hồ Ngọc Lan.
Du khách tụ tập đông như mắc cửi ven hồ Ngọc Lan, chen chúc một hồi thì hai tỷ muội bị dòng người chia tách.
Lâm Dật Phù nhỏ tuổi nên không thạo dùng bùa truyền âm, Lâm Tích Dung tìm mãi chẳng thấy em đâu.
Trời mỗi lúc một tối.
Lâm Tích Dung đâu dám báo cho nhị thúc, muội muội thì vẫn mất tích; nàng căng thẳng tới mức ngồi xổm bên hồ mà khóc nấc vì chẳng nghĩ ra giải pháp.
Đúng giây phút nàng bất lực nhất, đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn hòa lẫn quan tâm, “Tiểu cô nương sao thế?”
Tiểu cô nương ngước đôi mắt đẫm lệ, ánh sáng leo lắt từ thuyền chài hắt lên một công tử mặc áo tím với dung mạo khôi ngô trẻ trung.
“Ta lạc mất muội muội,” Lâm Tích Dung thút thít.
Công tử áo tím an ủi nàng đừng sợ, chàng hỏi diện mạo và tuổi tác của Lâm Dật Phù rồi dắt nàng đi tìm khắp nơi. Một canh giờ sau, hai người tìm thấy Lâm Dật Phù tại cửa tiệm bán linh thú.
Lâm Tích Dung vừa ôm Lâm Dật Phù vừa òa khóc.
Khi nàng nhớ ra phải cảm ơn vị công tử thì người ta đã đi mất từ hồi nào.
Lâm Tích Dung nhìn cuối con phố, nội tâm bỗng sản sinh cảm xúc mất mát khó hiểu.
…Nàng thậm chí chẳng biết tên chàng.
Trời đất bao la.
Sau này Lâm Tích Dung không gặp lại chàng trai ấy.
Thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tien-do-mac-mac-tam/36731/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.