Bỗng hắn khẽ liếc sang Đan Hiểu, khuôn mặt có chút nhăn nhó.
.
- Đây là lần đầu tiên ta phục dụng cái thứ này.
Chả có gì buồn cười a.
Đan Hiểu vừa nghe nói xong, kết hợp với bộ dạng của hắn, bất giác không thể nhịn được nữa.
Nàng cười rung cả giường trúc.
Mặc cho khuôn mặt đỏ ran của Lý Quý nhìn chằm chằm.
Nhìn bộ dạng đầy khoái chí của Đan Hiểu, mặt hắn càng nóng ran hơn.
- T.
.
ta.
.
ta muốn nghỉ ngơi.
Hắn vừa xấu hổ vừa lắp bắp.
Đan Hiểu lúc này cười lớn hơn nữa, khó khăn lắm, nàng ta mới nhịn được, ánh mắt tiếu ý không thôi.
- Được, được rồi, ta sẽ cho ngốc thiếu chủ ngươi nghỉ ngơi a.
- Ngươi.
.
ngươi.
.
Lý Quý lần này lại tức giận không thôi.
Không dám nói trước, nhưng dù gì hắn cũng là tông chủ tương lai của Hợp Hoan Tông a.
Nàng ta cười cợt không chút tôn trọng mà gọi “ngốc thiếu chủ” làm hắn có cảm giác khó chịu không thôi.
Lý Quý mặc kệ chênh lệch tu vi, nhìn khuôn mặt đầy tiếu ý của Đan Hiểu.
Hắn không chút kiêng dè xưng hô biệt danh có chút buồn cười mà hắn thầm đặt cho nàng.
- Cảm ơn Đại Thủ tỷ a.
Ngay lúc này tiếu ý trên mặt Đan Hiểu mới chợt tắt.
Nhưng không phải vì nàng ta xấu hổ,mà bởi vì trong lúc nhất thời nàng nghe không hiểu chủ ý của hắn.
Lần này lại đến khuôn mặt Lý Quý đắc ý không thôi.
Đan Hiểu nhìn khuôn mặt kia, bất giác có chút suy nghĩ.
Đại Thủ.
.
.
Đại Thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tu-ky/1485651/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.