Ngay cả chính bản thân Vân Trung Tử, ông ta cũng không tìm thấy cánh cửa của Tiên Quân, đây là cơ hội vô cùng hiếm có.
Không chỉ ông mà đám chưởng giáo như Mặc Long, Phùng Diêm Sâm sẽ được trực tiếp đối chiến với cao thủ Ma Quân thật sự.Đây là cơ hội vô cùng hiếm có.Mặc Long và Phùng Diêm Sâm nhìn nhau, chợt nhoẻn miệng cười.
Đều thấy chiến ý trong mắt đối phương.Chẳng biết nghĩ gì.
Phùng Diêm Sâm ánh mắt chợt loé, miệng mấp máy...“Phùng nhi, mau đuổi theo Lý Quý… nhân cơ hội này thanh lý môn hộ cho Mặc bá bá, tránh Phóng Hổ Quy Sơn…”(Phóng hổ quy sơn: Thả hổ về rừng )..“Còn nữa… chớ đụng đến nữ tử hoài thai kia… mang đến rắc rối không cần thiết”.Ở phía sau, chỉ thấy Phùng Hi Bạch ánh mắt chợt loé, nở nụ cười âm hiểm, âm thầm lui về phía sau.Mặc Long nghe vậy không khỏi nổi lên cảm kích, đầu gật gù.- Đa tạ.
Phùng huynh suy nghĩ thật chu toàn.
Để ta gọi thêm tiếp ứng cho Phùng nhi....Nhất thời, cả hai nhìn nhau cười một tràng.......Mấy canh giờ sau.Bên trên một cự điêu rộng mấy trượng đang bay xé gió.
Ban nãy bị một kiếm của Văn Tịnh Kỳ, cùng với một chỉ không lưu tình của Mặc Long, bấy giờ đã rời khỏi sơn môn Thần Kiếm Tông mấy chục dặm.Lý Quý mới cảm thấy đau đớn truyền đến dữ dội..- Huynh có sao không ?.Lý Quý dù khuôn mặt nhăn nhó cũng phải giật mình, bởi lúc này chỉ còn hai người, mà cũng là lần đầu tiên Hồng Nhược Lan xưng hô thân mật như vậy, hắn chợt nghĩ gì đó nhoẻn miệng..-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tu-ky/1485807/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.