Trận đại chiến này diễn ra tới tận khi trời sáng, lúc ấy tôi mới mệt mỏi rã rời chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết đã quay về phòng ngủ bằng cách nào, dù sao khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trên giường.
Ánh mặt trời rực rỡ, xuyên qua tấm rèm chiếu thẳng lên người tôi và Ân Chân.
Một tấm chăn mỏng, đắp qua loa trên người chúng tôi.
Tôi nên giả vờ ngủ tiếp hay lập tức vùng dậy mặc lại quần áo rồi làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Bụng đói bắt đầu gào réo, tôi chưa bao giờ ngủ nướng muộn thế này.
Vờ chết xem ra không có khả năng rồi, khóe mắt tôi liếc sang bên cạnh, người kia dường như vẫn đang ngủ rất ngon.
Tôi thở phào, khe khẽ cầm bàn tay đang đặt trên eo mình lên, cơ thể vừa cử động thì đã bị người đó kéo vào vòng tay ấm áp.
“Em tỉnh rồi?” Ân Chân hỏi.
Đây chẳng phải đã biết rõ còn cố hỏi hay sao, tôi bực bội nghĩ, nhưng vẫn gật gật đầu.
Anh nở nụ cười mê hoặc: “Vậy ngủ thêm lát nữa đi!”
Tôi bần thần: “Em không buồn ngủ nữa.”
Giọng anh trầm xuống: “Nhưng anh vẫn rất mệt.”
Tôi buột miệng: “Ai bảo anh tối qua lại… lại…” Tôi cẩn thận cân nhắc lựa chọn từ ngữ: “Điên cuồng như thế.” Nói xong, tôi lại đỏ mặt trước anh.
“Dục vọng bị kìm nén suốt hơn ba trăm năm, em còn muốn anh phải nhẫn nhịn thế nào?” Ân Chân hừ lạnh, mặt vẫn chẳng thể hiện gì.
Cuộc đối thoại lúc tâm trạng cao trào nhất tối hôm qua bỗng ùa về trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ca-doi-de-quen/2018287/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.