“Âm mưu” của giáo sư Mục đang trong giai đoạn gấp rút thực hiện. Trong thời gian ấy xảy ra một chuyện khiến tôi và Tứ Gia đều vô cùng không vui.
Đinh Nhất Nhị lấy cớ đi công tác, gửi Hứa Lăng Phi tới.
Tôi thì không sao, mấy tháng không gặp, cũng khá nhớ thằng bé.
Dận Chân lại vô cùng bất mãn, mấy lần cằn nhằn vào tai tôi: “Sao em lại đồng ý?”
Tôi lạ lẫm đáp: “Tại sao lại không thể đồng ý, hàng ngày chỉ cần đưa đón nó đi học, còn dễ trông hơn kỳ nghỉ trước.”
Dân Chân khẽ lẩm bẩm: “Anh thích thế giới riêng của hai người hơn.”
Tôi ngượng ngùng. Đến câu này mà anh cũng biết! Nhưng như thế anh mới có thể bày bộ mặt ông chủ của mình ra, vẻ cau cau có có như người ta nợ anh tám trăm vạn tệ của Tứ Gia đáng yêu biết bao.
Ngày hôm sau nhà trường có một cuộc trắc nghiệm nhỏ, Hứa Lăng Phi ôn bài rất khuya, tôi không tiện ngủ trước, bèn ngồi cùng nó.
Hứa Lăng Phi làm xong bài tập, thu dọn sách vở, đột nhiên nói: “Chị Tiểu Dĩnh, em muốn gội đầu.”
“Vừa rồi chẳng phải em đã tắm rồi sao?” Tôi ngáp.
“Là tắm, nhưng không gội đầu.” Hứa Lăng Phi hùng hồn nói.
Vì nó tự nhận mình là người lớn, không chịu để Dận Chân tắm cho, tôi đành mặc nó làm loạn.
Dận Chân chau mày: “Muộn thế này rồi còn gội đầu làm gì, ngày mai hãy gội.”
“Đầu cháu ngứa lắm!” Hứa Lăng Phi nói.
“Cố chịu đi!” Dận Chân đáp.
Hứa Lăng Phi trề môi: “Ngứa đầu, ngày mai không thi được.”
Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ca-doi-de-quen/2018291/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.