🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Không bị gãy xương, chỉ là đầu gối bị va đập, dây chằng bị tổn thương thôi! Xuất huyết cục bộ sưng đau là bình thường… Đắp bột thạch cao cố định vết thương lại, nửa tháng nữa đến tháo ra.”

Bác sĩ liếc nhìn cậu sinh viên vẫn đang đeo găng tay đua chuyên dụng, thấy cậu ta cũng tầm tuổi con trai mình, không khỏi nhắc nhở thêm: “Mấy chàng trai trẻ bây giờ, ngày nào cũng chơi những trò mạo hiểm nguy hiểm thế này, không coi mạng sống ra gì.”

Lâm Vọng ngượng ngùng gật đầu: “Bác sĩ nói đúng ạ.”

Nói vậy thôi chứ trong lòng cậu ta nghĩ tốc độ của mình có gì mà gọi là mạo hiểm đâu.

Nếu lúc đó bác sĩ có mặt trên đường đua mà thấy Đoạn Tiêu chơi bời liều lĩnh càn rỡ thế nào, không chừng sẽ ngất xỉu vì sợ mất.

Cuộc đua kết thúc, cậu ta cũng thua đến nỗi không ngóc đầu lên nổi.

Đoạn Tiêu quả thật rất mạnh, không trách các anh khóa trên lại kính trọng anh đến vậy.

Dáng vẻ đẹp trai, gia thế tốt, học giỏi kiếm tiền giỏi, chơi bời cũng đa dạng, giống như là người không có khuyết điểm.

Lâm Vọng có chút chán nản, hồi cấp ba cậu ta cũng rất xuất sắc. Lúc nào cũng nghịch ngợm nhưng thành tích học tập lại rất tốt, không ngờ lên đại học lại sa sút đến mức này.

Cảm giác thất vọng dần tan biến sau vài giây.

Bởi vì Hạ Ngưỡng mở cửa tiến vào.

Hạ Ngưỡng cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, cả ngày chạy đi chạy lại vào bệnh viện đến hai lần.

Cô đi đóng tiền xong, đưa thẻ bảo hiểm và thuốc cho Lâm Vọng: “Liều lượng đã ghi trên đơn thuốc rồi, nửa tháng tới em phải kiêng ăn đấy.”

Lâm Vọng cười nhận lấy những thứ này, gật đầu: “Vâng, cảm ơn đàn chị.”

“Không cần khách sáo…” Cô có chút không tự nhiên nói: “Cũng tại Đoạn Tiêu mà.”

Lâm Vọng nói: “Không phải lỗi của đàn anh, trên đường đua thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh ấy lái xe rất giỏi, là do em không cẩn thận thôi.”

Thấy cậu ta hiểu chuyện như vậy, Hạ Ngưỡng cũng không nói gì thêm. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: “Bạn học của em có đến đón em không?”

“Có, nhưng có lẽ giờ này đang kẹt xe.” Lâm Vọng vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Đàn chị ngồi đây đi. Một lát nữa cùng về trường, bạn của em đi xe của bố cậu ấy.”

Cô mở điện thoại, nhẹ giọng nói nhỏ: “Chị đợi bạn em đến rồi sẽ đi, không đi cùng các em đâu, lát nữa còn việc khác.”

Lâm Vọng rũ mắt, thấy cô cúi đầu xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.

Dù là đàn chị, nhưng cô không hề có vẻ gì là lớn hơn cậu ta một tuổi. Đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng, đôi khi lại có chút ngơ ngác, khiến vẻ đẹp sắc sảo bớt đi phần nào.

Trông có cảm giác dễ thương và ngoan ngoãn.

Lâm Vọng mím môi, cố gắng dời tầm mắt đi: “Tìm đàn anh Đoạn sao? Có phải anh ấy hiểu lầm nên giận không? Cần em giải thích giúp không?”

Đang giận, ngày nào anh cũng giận dỗi cả.

Tối nay chắc là vì Lâm Vọng đã khiêu khích làm lãng phí thời gian quý báu của anh, nên anh mới tức giận.

Nhưng Hạ Ngưỡng lại không hiểu câu nói sau: “Hiểu lầm cái gì?”

“Chị…” Lâm Vọng bị cô dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm, tai đỏ tim đập: “Lúc nãy chị chạy về phía em.”

“Xe của em đâm vào lan can, chị lo em sẽ bị thương thôi.”

“Chỉ như vậy thôi sao?”

“Nếu không thì sao?” Hạ Ngưỡng chỉ vào cái chân đã bó bột của cậu ta, “Nhìn này, em bị thương rồi đấy.”

Vẻ mặt của Lâm Vọng có chút bối rối: “Vậy, vậy tại sao chị không lo cho đàn anh Đoạn?”

Hạ Ngưỡng nhìn cậu ta chằm chằm: “Đàn em, em tốt quá rồi. Rõ ràng là anh ấy cố tình đâm vào em nên em mới bị thương, vậy mà em lại sợ anh ấy sẽ có chuyện sao? Anh ấy có gì đâu mà phải lo lắng, trước đây anh ấy đã chạy nhiều cuộc đua nguy hiểm hơn thế này rồi.”

“. . .”

Sao lại có cảm giác vừa được an ủi, vừa không được an ủi.

Lâm Vọng nghe cô nói, chỉ cảm thấy như có một chú nai con đang nhảy trong trái tim mình. Ban đầu vẫn còn nhảy loạn xạ Đông Tây, nhưng giờ phút này “ầm” một tiếng rồi bất ngờ đâm sầm vào một bức tường đá cứng rắn.

Trên hành lang bệnh viện có các y tá và bảo vệ đang đẩy bệnh nhân cấp cứu vào trong, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp nơi.

Hai người ngồi trên ghế im lặng, không nói gì.

Qua một lúc lâu sau, Lâm Vọng không nhịn được hỏi: “Đàn chị, tại sao hai người không công khai chuyện yêu đương? Là anh ấy không muốn à?”

“Chị với anh ấy…”

Hạ Ngưỡng nhìn vào khuôn mặt chân thành của cậu ta, ngập ngừng.

Có lẽ nói thẳng ra rằng họ là người yêu, sẽ bớt đi nhiều vấn đề hơn chăng?

Cô có thể nói với Trang Tĩnh rằng họ không phải người yêu, nhưng không thể chia sẻ chuyện riêng tư với một đàn em không quen thân được.

Nghĩ đến đây, Hạ Ngưỡng mím môi: “Bọn chị đều nghĩ làm như vậy sẽ tốt hơn. Anh ấy rất được các cô gái trong trường thích, chị cũng không muốn bị chuyện của anh ấy ảnh hưởng.”

Nghe có vẻ không đáng tin lắm.

Trong đầu Lâm Vọng hiện lên hình ảnh những cô gái bị bạn trai “thao túng tâm lý”, những cặp đôi giấu giếm mối quan hệ trên mạng xã hội.

Không khỏi nghĩ đến trường hợp của cô và Đoạn Tiêu.

“Đàn chị, chị đừng để bị lừa.” Lâm Vọng quay sang nhìn chằm chằm vào cô, có chút đau lòng: “Nếu một người con trai thật sự yêu chị, dù không công khai với cả thế giới, nhưng bạn bè xung quanh sẽ biết, đó mới là tình yêu bình thường.”

Hạ Ngưỡng nhìn thẳng vào cậu ta, suy nghĩ chợt dừng lại ở cụm từ “Tình yêu bình thường”.

Đáng buồn thật, dường như cô chưa từng trải qua một mối tình bình thường.

Trong khi cả hai đều im lặng, bạn cùng lớp của cậu ta đến.

Hạ Ngưỡng cũng vô thức thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy chào tạm biệt: “Vậy chị đi đây, em nhớ uống thuốc đúng giờ nhé.”

Bạn cùng phòng của Lâm Vọng tên là Hướng Thần Dương đang lắc chìa khóa xe đi tới, đi ngang qua cô. Thấy cô gật đầu chào hỏi, vội vàng cúi người nói to: “Tạm biệt đàn chị.”

Đưa mắt nhìn Hạ Ngưỡng ra khỏi cửa bệnh viện, Hướng Thần Dương quay lại chỗ Lâm Vọng: “Cậu giỏi thật đấy! Theo đuổi đàn chị mà đến tận bệnh viện luôn, chiêu này gọi là ‘khổ nhục kế’ à?”

Lâm Vọng nắm chặt vỉ thuốc, có chút ngơ ngẩn: “Đừng nói linh tinh.”

“Nói linh tinh cái gì? Cậu đừng nói với tôi là cậu không thích chị Hạ Ngưỡng, tôi biết rõ cậu từ lâu rồi!”

“Một người bạn trai không ai biết, bản thân cũng không thừa nhận người bạn trai đó…” Cậu ta lẩm bẩm.

Hướng Thần Dương: “Cậu đang lẩm bẩm gì đó? Chân bị bó thạch cao sẽ không ảnh hưởng đến đầu óc đâu phải không?”

Lâm Vọng đột nhiên ngẩng đầu, cười nói: “Vậy thì có thể coi như không có bạn trai.”

Hướng Thần Dương nghe không hiểu gì cả, rầu rĩ: “Tiêu rồi, đầu óc người anh em của tôi hỏng mất rồi!”

Lúc này mới 8 giờ rưỡi tối, Hạ Ngưỡng đã đi dạo quanh tòa nhà cổ bên cạnh được nửa tiếng.

“Tiểu thư, đồ của cô đã gói xong rồi.”

Nhân viên bán hàng đưa cho cô một chiếc hộp quà được gói cẩn thận, thuận tay đưa kèm theo một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.

Trên đường về tàu điện ngầm hơi vắng, Hạ Ngưỡng ngồi tựa vào một bên tay vịn, chán nản mở vòng bạn bè ra lướt.

Bài đăng đầu tiên cô thấy là của Lục Gia Trạch.

Đoạn Tiêu có rất nhiều bạn bè, đến đi qua lại trong bao nhiêu cuộc tụ họp, cô không thể nhớ hết mặt nổi.

Nhưng Lục Gia Trạch học cùng lớp với họ hồi cấp ba, kết bạn cũng đã mấy năm.

Đặc điểm lớn nhất của người này là rất thích đăng bài, nói nhảm hơi nhiều. Ăn một bữa cơm từ lúc gọi đồ ăn, phục vụ món khai vị, món chính, món tráng miệng, mỗi lúc đều có thể đăng lên vòng bạn bè.

Hơn nữa bạn gái của anh ấy cũng không cần lo về việc không được công khai. Công khai cũng vô ích, chưa tới nửa tiếng sẽ bị những bài đăng khác đẩy xuống.

Tối nay anh ấy đã kiềm chế hơn, lướt xuống một chút, chỉ vỏn vẹn có năm bài đăng. Dựa theo khung cảnh có thể thấy nơi đó là một quán rượu, trong tiếng nhạc ồn ào có thể nghe thấy giọng của DJ qua micro.

Lướt qua bài đăng đầu tiên, Hạ Ngưỡng dừng lại hai giây.

Đó là một đoạn video ngắn 5 giây, anh ấy đang quay Đoạn Tiêu.

Trong video, Đoạn Tiêu lại đang dùng điện thoại để quay một nữ ca sĩ đang đàn hát trên sân khấu.

Ánh đèn laser màu tím chiếu lên đôi vai thẳng tắp của chàng trai, những đường cong uyển chuyển lại lười biếng. Có thể mơ hồ nhìn thấy điếu thuốc anh đang cắn giữa môi, đường nét trên gò má thanh thoát, đuôi mắt có mấy phần thờ ơ.

Hạ Ngưỡng quay lại danh sách tin nhắn, bấm vào ô lịch sử trò chuyện với Đoạn Tiêu.

Sau khi anh đi rồi, cũng không nhắn tin cho cô.

Cũng đúng thôi, đang vui vẻ ở quán bar, chắc là không rảnh để nhắn tin đâu.

Cô mở lại video lúc nãy thêm lần nữa, xem kỹ hơn.

Đoạn video chỉ quay có vài giây, không nghe rõ nữ ca sĩ đang hát bài gì, thậm chí khuôn mặt cũng chỉ thấy một phần, nhưng giọng hát đúng là rất dễ nghe.

Hình như Đoạn Tiêu chưa bao giờ quay cô khi cô biểu diễn trên sân khấu.

Nhiều lần trường tổ chức biểu diễn, khi Hạ Ngưỡng múa trên sân khấu cô lơ đãng liếc qua nhìn anh mấy lần.

Anh giữ chức chủ tịch hội học sinh của trường, luôn ngồi ở hàng ghế đầu.

Những lúc như vậy, Đoạn Tiêu thường sẽ lười biếng lấy tay chống đầu, dựa vào thành ghế nhìn lên trên sân khấu. Trên mặt không có một chút hứng thú nào, cũng không biết có phải đang ngẩn người hay không.

Nghĩ ngợi lung tung một lúc, Hạ Ngưỡng tắt điện thoại.

Cô cảm thấy có lẽ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, có người thích xem múa, có người lại thích nghe nhạc hơn.

Chu Tê Mạn vừa về nước.

Cô ta lớn hơn Đoạn Tiêu và nhóm bạn của anh hai tuổi, năm nay đã là sinh viên năm tư, đang du học tại London Anh Quốc.

Vào cuối tháng Mười tình cờ có một tuần nghỉ mùa thu, trùng với kỳ nghỉ Lễ Tạ Ơn vào tháng Mười Một, tổng cộng có nửa tháng được nghỉ. Vì vậy cô ta dứt khoát mua vé máy bay về Kinh Châu.

Lục Gia Trạch đã đặt sẵn hai bàn ở quán bar, mời cô ta đến chơi.

Chu Tê Mạn học ngành chính trị ở Anh Quốc, nhưng cô ta không hề hứng thú với ngành học này, thường thích tạo ra trào lưu âm nhạc với một vài rapper có cùng chí hướng, có một chút danh tiếng trong giới ca sĩ mới nổi.

Hát xong một bài, cô ta nhảy xuống sân khấu: “A Tiêu, quay được không?”

Đoạn Tiêu không có hứng thú, cũng không trả lời, trực tiếp ném điện thoại cho cô ta.

Chu Tê Mạn không để ý đến thái độ khó ưa của anh.

Cô ta bắt lấy điện thoại, mở album ảnh ra xem, lập tức nhíu mày: “Cậu làm gì vậy! Mặt tôi thì  không quay tới, quay cận cảnh cây đàn trên người tôi làm gì hả?”

Lục Gia Trạch cầm vài chai rượu tới, nghe xong không kiềm được cười nói: “Chị Tê, chị để cho cậu ấy quay còn không bằng để cho em quay,  cậu ấy còn không thích nghe hát, cậu ấy quay được một phút đã là không tệ rồi.”

“Cậu quay còn kém hơn! Ít nhất A Tiêu còn cầm điện thoại vững.” Chu Tê Mạn chống nạnh hỏi: “Bài hát vừa rồi là ca khúc mới của chị, thấy thế nào?”

“Được đó, chị định về nước ký hợp đồng với công ty thu âm hay tự mở phòng làm việc để chơi đây hả?”

“Nếu ông cụ nhà chị không bắt chị đi thi công chức làm việc theo thể chế như bọn họ, vậy thì chị làm gì cũng được.” Cô ta nhếch môi: “Còn mấy cậu thì sao? Chị thấy trên mạng cậu đang đầu tư cùng với A Tiêu?”

Lục Gia Trạch cười ha hả: “Em chỉ đi theo cậu ấy kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, đợi ra trường vẫn phải về công ty nhà mình. Còn A Tiêu… hình như cậu ấy có ý định tự lập nghiệp.”

Từng người một lên tiếng tán gẫu, kể về cuộc sống gần đây của mình với nhau.

Đoạn Tiêu ở bên kia nằm ngửa trên ghế sofa, hai chân vắt chéo gác lên bàn nhỏ. Anh lấy điện thoại ra xem, tài khoản đã ghim không có tin nhắn nào gửi đến.

Anh xoay người gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia mất mấy giây mới bắt máy, giọng nữ có chút khàn khàn: “Alo?”

So với tiếng ồn ào bên này, cô ở bên kia nghe rất yên tĩnh. Vẻ mặt của Đoạn Tiêu không thay đổi, mí mắt uể oải rũ xuống: “Về chưa?”

Hạ Ngưỡng đứng ở ban công nên gió thổi có chút mạnh, cô dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, ngoan ngoãn nói: “Về rồi.”

Vẻ lạnh lùng giữa mày anh tan đi một chút, anh dập tắt điếu thuốc trên tay: “Anh sẽ về ngay.”

“Hả?” Cuối cùng cô cũng hiểu ý anh, vội vàng nói: “Không phải, em về ký túc xá rồi.”

“…”

Giọng Đoạn Tiêu trầm xuống: “Vậy em ra ngoài, anh sẽ lập tức tới đón em.”

“Không cần đâu… đã khuya rồi, cửa ký túc xá đóng rồi.” Cô còn đang mặc đồ ngủ, vô tình hắt hơi một cái nên vội vàng cúp điện thoại: “Anh cứ chơi tiếp đi, em vào ngủ.”

Nói xong cũng không nghe thấy anh trả lời.

Qua hai giây, Hạ Ngưỡng không muốn phí thời gian với anh nữa, thẳng tay cúp điện thoại.

Chu Tê Mạn pha hai ly rượu, vừa mang đến thì thấy Đoạn Tiêu đứng dậy đi ra.

“Rơi đồ rồi –” Cô ta thấy anh lấy áo khoác ra, có thứ gì đó nhẹ tênh rơi xuống đất.

Nhưng anh đi rất nhanh, bóng lưng lạnh lùng, căn bản không nghe thấy tiếng gọi phía sau.

Chu Tê Mạn bất mãn đặt ly rượu xuống, phàn nàn: “A Tiêu có phải không chào đón tôi trở về không? Cả buổi tối không cười một cái.”

“Không có chuyện đó đâu, mặt cậu ấy khó chịu như thế đã hai mươi năm rồi mà! Em còn nghi ngờ khi sinh ra cậu ấy đã mang vẻ mặt khó chịu đó với mẹ mình, nếu không thì sao mẹ con họ đến giờ vẫn đối đầu nhau như kẻ thù như thế được?”

Lục Gia Trạch né tránh, rồi hạ thấp giọng: “Hơn nữa, bình thường có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy… cũng chỉ có một tiểu tổ tông đó thôi.”

Ánh đèn laser lộn xộn, Chu Tê Mạn đang không hiểu lời anh ấy nói, cúi người xuống nhặt thứ mà Đoạn Tiêu làm rơi lên.

Cầm trên tay, mới phát hiện đó là một cái bao cao su.

“Là ai vậy?” Cô ta thoáng chốc ngây người, vẻ mặt dần lạnh lùng nhìn về phía Lục Gia Trạch. “Ai tóm được cậu ấy?”

Sau đêm đó, Hạ Ngưỡng không nhận được tin nhắn của Đoạn Tiêu nữa.

Quyền chủ động trong mối quan hệ của họ luôn nằm trong tay anh. Anh muốn tìm cô, cô hầu như đều phải đến. Còn anh không tìm cô, cô cũng sẽ không chủ động tìm anh.

Trường học rộng lớn như vậy, giữa chừng lại có mấy kỳ nghỉ, Hạ Ngưỡng cũng không gặp lại anh.

Anh vốn là người bận rộn, gần đây cô cũng bận rộn với cuộc thi cuối tháng. Tập luyện tăng cường gấp đôi, thời gian rảnh rỗi chỉ có thể rút ngắn, các lớp học ở trung tâm cũng bỏ lỡ khá nhiều.

Chiều thứ Năm, Hạ Ngưỡng tan học đi về phía cổng trường, hiếm hoi bỏ ra “số tiền khổng lồ” gọi một chiếc taxi.

Bởi vì thị trấn ngoại ô cách trường đại học ở Kinh Châu quá xa, đi phương tiện công cộng ít nhất phải mất 4 tiếng nhưng đi taxi chỉ mất chưa đầy hai tiếng.

Giá cả đắt đỏ, gần bằng tiền lương hai ngày làm thêm của cô.

Điện thoại của Đoạn Tiêu gọi đến khi cô vừa đến dưới khu nhà chung cư.

Khu nhà này đã tương đối cũ, tường bên ngoài màu cam nhạt trông đơn sơ cũ kỹ, cũ kỹ đến nỗi chỉ toàn mùi ẩm mốc. Hành lang dài và hẹp, máy điều hòa không khí lắp bên ngoài, những sợi dây điện chằng chịt trên không, trước vài căn hộ vẫn còn phơi quần áo.

“Hôm nay không có lớp, đến tìm anh.” Anh có bảng thời khóa biểu của cô, biết rõ lịch trình của cô ở trường như trong lòng bàn tay.

Hạ Ngưỡng đang xách quà lên lầu, hơi thở gấp gáp: “Hôm nay… cũng không được, em có việc khác.”

Từ lần trước đến lần này, cô luôn từ chối.

Cô cũng nhận ra điều này, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Cuối tuần em qua nhé.”

” Ừ.”

“. . .”

Không ngờ lần này anh lại dễ nói chuyện như vậy.

Cúp điện thoại, Hạ Ngưỡng không suy nghĩ nhiều, đúng lúc đi tới tầng sáu. Căn hộ số 602, ở ngay hành lang.

Cô gõ vào cánh cửa sắt chống trộm rỉ sét, có tiếng cả hai lớp cửa được mở ra.

Hạ Ngưỡng nâng món quà lên cao, che khuất khuôn mặt, cong môi cười tươi gọi: “Miểu Miểu sinh nhật vui vẻ!”

Cô bé mở cửa thấp hơn cô nửa cái đầu, tóc ngắn, mặt gầy, cằm nhọn và nhỏ. Cô bé hơi mím chặt môi kìm nén lại niềm vui, vỗ vỗ lên tay của cô.

Từ trong phòng truyền ra một mùi hương kem ngọt ngào, Hạ Ngưỡng hơi sững sờ: “Có ai đến à?”

Ôn Vân Miểu chớp mắt, chậm rãi lại có phần khó khăn nói hết cả câu: “Là cái người, họ Đoạn, người bạn giàu có của chị.”

Cô bé mở cửa rộng hơn một chút, nhường chỗ cho Hạ Ngưỡng vào.

Hạ Ngưỡng nhìn vào phòng khách nhỏ bé chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy toàn bộ của cô bé.

Trên chiếc ghế sofa da màu đỏ đã được khâu vá bằng những miếng vải hoa nhỏ, có một người con trai trông rất không hợp với căn phòng này đang ngồi ở đó.

Đoạn Tiêu vắt chân dựa vào lưng ghế sofa, ung dung nhìn cô. Anh nhíu mày, dường như đã chờ cô từ lâu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.