“Không bị gãy xương, chỉ là đầu gối bị va đập, dây chằng bị tổn thương thôi! Xuất huyết cục bộ sưng đau là bình thường… Đắp bột thạch cao cố định vết thương lại, nửa tháng nữa đến tháo ra.”
Bác sĩ liếc nhìn cậu sinh viên vẫn đang đeo găng tay đua chuyên dụng, thấy cậu ta cũng tầm tuổi con trai mình, không khỏi nhắc nhở thêm: “Mấy chàng trai trẻ bây giờ, ngày nào cũng chơi những trò mạo hiểm nguy hiểm thế này, không coi mạng sống ra gì.”
Lâm Vọng ngượng ngùng gật đầu: “Bác sĩ nói đúng ạ.”
Nói vậy thôi chứ trong lòng cậu ta nghĩ tốc độ của mình có gì mà gọi là mạo hiểm đâu.
Nếu lúc đó bác sĩ có mặt trên đường đua mà thấy Đoạn Tiêu chơi bời liều lĩnh càn rỡ thế nào, không chừng sẽ ngất xỉu vì sợ mất.
Cuộc đua kết thúc, cậu ta cũng thua đến nỗi không ngóc đầu lên nổi.
Đoạn Tiêu quả thật rất mạnh, không trách các anh khóa trên lại kính trọng anh đến vậy.
Dáng vẻ đẹp trai, gia thế tốt, học giỏi kiếm tiền giỏi, chơi bời cũng đa dạng, giống như là người không có khuyết điểm.
Lâm Vọng có chút chán nản, hồi cấp ba cậu ta cũng rất xuất sắc. Lúc nào cũng nghịch ngợm nhưng thành tích học tập lại rất tốt, không ngờ lên đại học lại sa sút đến mức này.
Cảm giác thất vọng dần tan biến sau vài giây.
Bởi vì Hạ Ngưỡng mở cửa tiến vào.
Hạ Ngưỡng cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, cả ngày chạy đi chạy lại vào bệnh viện đến hai lần.
Cô đi đóng tiền xong, đưa thẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005892/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.