Hạ tiên sinh và Tống tiên sinh trong mắt tôi.
Góc nhìn của Hạ Đại Dã.
Tôi nghĩ, đối với một chú chó săn lông vàng mà nói, tôi thật sự đã không còn trẻ nữa.
Thế nhưng chủ nhân của tôi quả thật vẫn còn rất trẻ tuổi.
Lúc bọn họ mang tôi về nhà, tôi vẫn còn là một chú cún con mới hai tháng tuổi, bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên vừa tròn 18.
Mà hiện tại đã mười năm trôi qua, tôi đã là một con chó trưởng thành, bọn họ thì vẫn ở trong độ tuổi tươi đẹp nhất.
Tây trang phẳng phiu, khí phách hăng hái, là đôi tình nhân ân ái, là người mới nổi trong giới kinh doanh mà mọi người cực kỳ hâm mộ, trong mắt người ngoài vẫn luôn chói lóa, thu hút, hoàn mỹ và không có khuyết điểm.
Thế nhưng chỉ có tôi biết, Tống tiên sinh khôn khéo, lý trí nhất trong lời đồn thật ra chỉ là một nhóc ngốc nghếch mà thôi.
Tỷ như đến bây giờ ngài ấy vẫn chưa học được cách gấp áo sơ mi gọn gàng không rối trước khi đi công tác.
Tỷ như mỗi buổi sáng thức dậy đều mơ hồ đến mức không phân rõ đông tây nam bắc.
Tỷ như mỗi lần ngài ấy cãi nhau với Hạ tiên sinh, sau khi Hạ tiên sinh lén lút ngắt cầu dao điện, ngài ấy sẽ sợ đến độ đi tìm Hạ tiên sinh để ngủ cùng nhau, cứ thế mà làm hòa, trước giờ chưa từng phát hiện ra có chỗ nào kỳ quái cả.
25
Cũng chỉ có một mình tôi biết, Hạ tiên sinh hay cười nụ giấu dao nhất trong lời đồn thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/1753222/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.