Một đêm vốn dĩ đượm nồng cuối cùng qua đi trong lúng túng.
Sáng hôm sau, Tân Y Dật mở mắt, nhận ra vị trí bên cạnh mình trống không. Hạ Lâm Tự đã chẳng thấy đâu.
Cô hớt hải xuống giường đảo tìm một lượt, phát hiện thế mà chả thấy cậu trong nhà đâu. Không phải tức lên não nên bỏ đi luôn rồi chứ? Nhưng cậu có thể đi đâu được?
Tân Y Dật bồn chồn trong dạ, quyết định đánh răng rửa mặt xong hẵng lại đi tìm cậu. Nhưng đánh răng được một nửa thì từ ngoài vọng vào tiếng mở cửa, cô vội chạy ra xem, là Hạ Lâm Tự xách túi trở về.
Thấy miệng Tân Y Dật đầy bọt kem trắng, Hạ Lâm Tự sững ra: “Chị dậy rồi ạ.”
Ánh mắt Tân Y Dật đảo qua túi đồ trong tay cậu, biết hóa ra cậu đi mua đồ ăn sáng, bất giác thở phào.
Tân Y Dật nhanh chóng đánh răng xong đi ra, Hạ Lâm Tự cũng đã bày sẵn đồ ăn sáng lên bàn — cậu mua hoành thánh và sữa đậu nàn Tân Y Dật thích nhất.
Hai người ngồi vào bàn. Vừa bóc vỏ ngoài viên hoành thành Tân Y Dật vừa nhìn lén Hạ Lâm Tự, không biết có phải cậu còn giận lẫy chuyện đêm qua không.
Hạ Lâm Tự cắm ống hút vào ly sữa đậu, đẩy qua cho Tân Y Dật.
Đúng lúc Tân Y Dật đang khát, nhận cốc bắt đầu uống sữa.
Hạ Lâm Tự ngồi cạnh từ tốn cất tiếng: “Chúng ta kết hôn nhé.”
“Hự –!” Tân Y Dật phun nguyên ngụm sữa đậu nành ra bàn, sặc ho lên khù khụ.
Hạ Lâm Tự không ngờ cô phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-dong-vao-kich-ban-cua-toi/1124751/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.