Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Tân Y Dật đáp xuống sân bay Urumqi.
(1) Sân bay quốc tế Urumqi ở Urumqi, thủ phủ khu tự trị Tân Cương, là sân bay bắt buộc phải ghé qua nếu tới Tân Cương bằng đường hàng không.
Xuống máy bay, cô mở điện thoại kiểm tra tin nhắn mới nhận được. Trừ tin nhắn từ đoàn phim và một đống tin từ đủ thứ nhóm chat, cô còn nhận được tin của Ninh Dương.
Ninh Dương: “Mình tìm ra một nhà hàng được lắm, cuối tuần này cậu rảnh không? Mình đi ăn nhé.”
Tân Y Dật cầm điện thoại, khóc không được cười chẳng xong.
Nói thật thì, tuy cô thích Đoàn Lăng Tinh nhưng trước nay luôn cảm thấy đó là việc không thực tế, thậm chí cô còn không phân rõ nổi đến cùng cái thích đấy là ngưỡng mộ hay tình yêu. Còn Ninh Dương thì mấy năm nay vẫn chưa từng bỏ cuộc, khiến cô hơi dao động ít nhiều.
Chỉ tiếc dao động về dao động, chứ thời điểm Ninh Dương tìm cô thực sự không đúng lúc.
Cô nhắn thẳng cho Ninh Dương một tin định vị vị trí của mình.
Tân Y Dật: “Ngại thật đấy, mình mới xuống máy bay, phải đi đoàn phim một thời gian.”
Ninh Dương: “[Mồ hôi]”
Ninh Dương: “Cậu đi Tân Cương rồi? Bao giờ thì về?”
Tân Y Dật: “Chắc phải chừng một tuần.”
Ninh Dương: “Đợi cậu về Thượng Hải mình tới đón cậu nhé.”
Tân Y Dật: “Không cần đâu, hành lý của mình không nhiều, bắt xe tí là xong.”
Ninh Dương: “Tiểu Dật…”
Ninh Dương: “Nhiều năm vậy rồi, cho nhau một cơ hội được không? [Mặt buồn]”
Tim Tân Y Dật giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-dong-vao-kich-ban-cua-toi/1124826/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.