Bị chỉ điểm làm cho cô ta ngây cả người, mới phản ứng kịp, ngượng ngùng kêu lên: "Tổng giám đốc Diệp, cô kêu tôi sao?"
Diệp Tiểu Yêu nhếch miệng, híp mắt cười lạnh nói: "Cô không nghe lầm, là tôi gọi cô. Cô qua đây, tôi có lời muốn nói với cô!"
Ngô Uyển Nghi không thể làm gì hơn là không tình nguyện bước tới, đến trước mặt Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu quan sát mọi người một chút, trong sảnh hoàn toàn yên tĩnh, lúc nào là giờ cao điểm, rất nhanh có rất nhiều người tụ lại, tất cả mọi người không rõ chuyện gì nhìn cô, không hiểu Diệp Tiểu Yêu muốn làm gì, đổi lại là người phụ nữ khác, đã sớm lặng lẽ đi mất, nhưng Diệp Tiểu Yêu lại dường như sợ rằng chưa đủ người chú ý ở đại sảnh, cô đây là muốn làm gì?"
"Ngô Uyển Nghi, lát nữa cô đến phòng tài vụ kết toán tiền lương tháng này đi, thêm tiền trợ cấp nửa năm nữa! Cô bị sa thải!" Diệp Tiểu Yêu lạnh nhạt nói.
Dường như chỉ là một câu nói bình thường lại khiến tất cả mọi người giật mình, xôn xao cả lên, cũng chỉ vì một câu nói "không sợ mất mặt", Diệp Tiểu Yêu đã muốn đuổi nhân viên?
Ngô Uyển Nghi sửng sốt một chút, tức giận nói: "Diệp Tiểu Yêu, cô đừng khinh người quá đáng, tôi làm gì sai, cô dựa vào cái gì để đuổi việc tôi? Việc cô bị tổng giám đốc vứt bỏ là chuyện ai cũng biết, cho dù một người cấp dưới như tôi nhiều chuyện thì thế nào? Cô có khả năng thì bịt miệng mọi người đi?"
Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ep-toi-phai-ket-hon/2160095/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.