Khi ở bên cạnh em ấy giống như tôi có thêm một van an toàn.
—————————————–
Phòng khám sáng sủa và yên tĩnh, Hứa Thích ngồi trên chiếc ghế tròn và nhìn cách trang hoàng quen thuộc xung quanh.
Lúc không gặp ảo giác thì hắn trông chẳng khác gì một người thanh niên bình thường ---- dĩ nhiên, cận kề tử vong chỉ là ảo giác trong đầu hắn, mọi chức năng cơ thể hắn rất bình thường. Bởi vì chiều cao và vóc dáng nên hắn thậm chí còn cường tráng hơn những người cùng lứa một xíu.
"Vậy là thời gian giãn cách giữa các lần gặp ảo giác gần đây đã dài hơn."
Hứa Thích thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về vị bác sĩ trước mặt hắn: "Đúng vậy, trừ lúc ngừng thuốc thì cơ bản không gặp ảo giác."
"Bao lâu?"
"Thông thường là khoảng mười phút," Hứa Thích ngừng lại, "Trường hợp đặc biệt thì hai hoặc ba phút."
Bác sĩ ngừng ghi chép, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trường hợp đặc biệt?"
Hứa Thích trầm mặc một lát, nói: "Van an toàn."
Bác sĩ gật đầu, chờ hắn giải thích bằng ánh mắt dịu dàng và hòa nhã như vô số lần trước đây.
"Có một người con trai, " Hắn nói thêm, "Khi ở bên cạnh em ấy giống như tôi có thêm một van an toàn. Tôi biết rằng vào lúc nước nhấn chìm tôi thì em ấy sẽ mở ra một khe hở cho tôi."
Sau đó hắn có thể thở được.
Bác sĩ nói: "Cậu ấy cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối, có thể hoàn toàn dựa vào."
"Đúng vậy."
"Cậu ấy có liên quan gì tới việc tần suất gặp ảo giác của cậu giảm xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoc-tien-si-se-thoat-e/577660/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.