"Có lẽ, kịch bản sẽ không cố định."
- ----------------------------------
Vận động quả nhiên có hiệu quả, cả hai ngủ thẳng cẳng tới bình minh. Văn Địch ngâm nga một khúc ca, chúc Giang Vũ buổi sáng tốt lành, kết câu còn là dấu chấm than, ngồi vào bàn ăn, cầm bánh gối lên.
"Em không phết mứt hả?" Biên Thành hỏi.
"Không cần đâu."
"Phết đi em."
Văn Địch nhìn bánh mì trong tay, lại nhìn Biên Thành: "Ăn không vầy cũng ngon mà."
Biên Thành lấy lọ mứt dâu ngày hôm qua ra từ trong tủ.
Văn Địch không hiểu được sự cố chấp của anh: "Được rồi, vậy em ăn xíu vậy."
Dường như Biên Thành chỉ chờ có câu này của cậu, anh dùng sức vặn nắp lọ, "pặc", rời ra.
Văn Địch nhìn lọ mứt một lúc lâu, khen một câu "Anh giỏi quá" sau đó lấy thìa phết mứt lên bánh mì.
Biên Thành nhìn bé chồng mình gặm bánh, âm thầm thở phào.
Hôm qua, đầu tiên anh lấy khăn tắm, khăn giấy, găng tay để tăng ma sát nhưng không thành công; rồi dùng máy sấy tóc sấy nắp, đổ nước nóng, muốn mở nắp lọ bằng phương pháp giãn nở nhiệt nhưng vẫn không thành; rồi lại dùng thìa và sống dao gõ vào mép nắp lọ, muốn cân bằng áp suất không khí bên trong với bên ngoài, vẫn không thành; sau khi sử dụng ba nguyên lý vật lý, cộng thêm hai cuộc gọi khiếu nại tới nhà sản xuất, anh lấy dụng cụ mở lon, kềm và một con dao nhỏ, nhét vào khe hở giữa nắp lọ và thân lọ.
Cuối cùng! Cũng cậy được! Cái nắp này!
Anh nhìn chòng chọc vào lọ mứt, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoc-tien-si-se-thoat-e/577667/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.