"Thực sự không hiểu cậu có trí nhớ tốt hay kém nữa."
- ----------------------------------
Gặp lại nhau sau bốn năm kể từ khi tốt nghiệp, mặc dù mọi người đều trải qua những năm sóng gió nhưng đề tài được nhắc tới nhiều nhất vẫn là những câu chuyện cũ hồi đại học. Nồi lẩu nhỏ ở nhà ăn, giải chạy bộ đêm Tử Thao, cuộc thi hợp xướng 129[1]. Thời thanh xuân rực rỡ đó giống như một chỗ tị nạn nhỏ nhoi, là nơi bọn họ có thể tạm thời nghỉ ngơi sau khi trốn tránh khỏi hiện thực mỏi mệt.
Vưu Quân mở những bức ảnh cũ của cuộc thi hợp xướng ra, bởi vì phải thống nhất lớp makeup nên các sinh viên nam bị những cô bạn học "đầu óc đen tối" đè ra trang điểm thành những nhóc Shin - cậu bé bút chì - có đôi môi đỏ chót.
Văn Địch vừa nhìn đã đau đớn nhắm mắt lại: "Giữ nó xa khỏi tôi."
"Tôi vẫn còn video kịch hồi học kỳ một tháng nè." Vưu Quân nói.
(Hy: là kiểu học cuốn chiếu, học trong vòng một tháng rồi nghỉ rồi lặp lại)
"Gửi tôi, gửi tôi." Vu Tĩnh Di lấy điện thoại ra.
"Tôi xóa nó khỏi icloud rồi mà? Mấy bà còn giấu hàng lậu à?" Văn Địch như đối diện với cường địch, "Cái thứ này mà để lộ thì danh dự của tôi cũng cuốn theo chiều gió luôn đấy!"
"Danh tác truyền đời mà tôi đạo diễn há có thể bị hủy?" Vưu Quân mở bluetooth, hỏi tên điện thoại của Vu Tĩnh Di. Văn Địch nhìn bi kịch diễn ra trước mặt cậu, có cảm giác tận thế sắp đến nhưng cậu chỉ có thể lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoc-tien-si-se-thoat-e/687530/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.