"Cậu đã dốc hết sức lực, chịu đựng nhục nhã, vất vả lắm mới giấu được việc đi ở chui tới ngày hôm nay. Nhưng người đàn ông này lại chơi xấu, trực tiếp xài vũ khí công nghệ cao luôn, hiếp người quá đáng!"
- ----------------------------------
Một tuần trôi qua, lại sắp họp nhóm nhưng vẫn không có tin tức gì từ tên khốn thông minh anh tuấn kia. Danh bạ WeChat, SMS, mọi thứ đều trống trơn. Văn Địch chỉ có thể tiếp nhận sự đày đọa của người hướng dẫn trong cuộc sống cô đơn chẳng có gì an ủi này.
Cuộc họp nhóm được tổ chức trong phòng họp của tòa nhà khoa Văn, mọi người làm một bản PPT đơn giản, tổng kết tiến độ công việc trong tuần và báo cáo tóm tắt các bài luận văn đã đọc, sau đó là giờ phê bình theo thường lệ của gia sư.
Chắc vì rớt bình chọn giảng viên thâm niên nên Lưu già giận cá chém thớt, hành hạ học sinh của mình, hôm nay ông ta phê bình cực kỳ gay gắt. Từ lúc Văn Địch tóm tắt tài liệu ông ta liền bắt đầu chỉ trích, đầu tiên là mắng cậu không có tính sáng tạo, sau đó chê cậu không tổng kết lại quan điểm, rồi lại than cậu không có kế hoạch, đã năm tư tiến sĩ rồi mà bài luận văn đến tạp chí C cũng không được lên.
"Nhưng mà," Lưu già nhìn cậu và nói, "Tôi đoán trình độ cậu chắc tới đây là cùng."
Kể từ khi bắt đầu học tiến sĩ tới nay, đây là lần thứ một ngàn lẻ một Văn Địch muốn từ bỏ sự nghiệp học tập của mình.
Cậu tưởng rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoc-tien-si-se-thoat-e/687532/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.