"Ai chột dạ, đi thì đi."
- ----------------------------------
Văn Địch cau mày nhìn con trỏ nhấp nháy trên máy tính. Đã qua mười phút nhưng trên trang trắng kia mới chỉ có một dòng chữ:
Nhân ái là một trong những chủ đề trong vở kịch "Xin tùy ý thích" của Shakespeare.
Cậu cắn móng tay, loay hoay gõ hàng chục chữ sau câu này: [Mạnh Tử từng nói: "Trắc ẩn chi tâm, nhân chi đoan dã" (Tâm trắc ẩn là đầu mối của lòng nhân từ),Orlando từng ban phát từ bi trong những thời khắc nguy cấp...]
Ngẫm một hồi rồi lại đổi thành: [Lòng nhân từ trong "Xin tùy ý thích" xuất phát từ tâm các nhân vật...]
Rồi lại xóa, sửa thành: [Trong Cơ đốc giáo, "lòng nhân từ" có thể được coi là tình yêu tự phát vô điều kiện...]
Cậu thở dài ôm đầu. Sửa nữa chắc cậu lú luôn cái chữ "lòng nhân từ" quá.
Cậu tựa lưng vào ghế, ở nhà thoải mái quá khiến con người khó có thể tập trung.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cực kỳ có sức hút. Văn Địch híp mắt, loay hoay một rồi rồi cầm nó lên.
Trên màn hình là một số lạ từ Bắc Kinh, Văn Địch thắc mắc có phải Hà Văn Hiên lại đổi số không, sau lại cười mỉa. Sao mà thế được, lần trước cậu đã diễn đến thế rồi, thằng đấy dù gì cũng là một cậu ấm, làm gì thiếu người vây quanh, chẳng lẽ còn ráng đi làm kẻ thứ ba hả?
Cậu nhấc máy, âm thanh bên kia vô cùng huyên náo, tiếng trống thùng thùng xen lẫn tiếng leng keng của thủy tinh, nghe như quán bar.
Sau đó, giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoc-tien-si-se-thoat-e/687570/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.