Mèo vốn đã không hiểu tình huống, nay lại càng ngu hơn. Từ giọng điệu nói chuyện điện thoại của Lâm Gia, có thể đoán được không phải tin tức tốt lành gì. Chưa kể mèo còn lẫn lộn không biết ai là bản thể, mọi thứ rối tung lên như cuộn chỉ rối.
"Đúng là một mớ bòng bong." Lâm Gia khép máy tính lại, đứng dậy thay quần áo.
Để tránh mèo không biết gì lại gây chuyện, Lâm Gia tròng chiếc áo khoác kẻ màu đỏ thẫm, vừa chỉnh thắt lưng vừa nói với mèo: "Đao nhọn đã bị đội tuần tra bắt rồi."
Mèo ngơ ngác: "Hả?!"
"Sao đột ngột vậy..." Mèo nói nửa chừng thì im bặt.
Ngay cả mèo cũng có thể đoán được, anh Chu đồng ý với Lâm Gia sẽ kéo phó trưởng Trần vào bụng cá, ai ngờ Diêm Tự cũng đi theo. Phó trưởng Trần có thể không bận t@m đến những người dưới đáy của thế giới đáy biển, nhưng Diêm Tự thì chưa chắc.
Một đoàn thể gần ngàn người, Diêm Tự nói bắt là bắt, huống chi Đao Nhọn chỉ có hơn hai mươi người, rõ là bắt trước tính sổ sau mà.
Mèo phát hiện điểm mù: "Ai gọi điện vậy?"
Lâm Gia chỉnh cổ tay áo: "Tiếu Dao."
Mèo thắc mắc: "Không phải bị bắt rồi sao?"
Đã sửa soạng xong, Lâm Gia nhét điện thoại vào túi áo khoác. Áo khoác có kiểu dáng và chất liệu rất đặc biệt, điện thoại nằm trong túi không bị lộ, áo khoác vẫn giữ được vẻ ngoài phẳng phiu, tổng thể kín đáo nhưng không kém phần thu hút.
So với mèo muốn làm rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoi-du-ngu/2708897/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.