Câu trả lời hoàn toàn bất đồng so với trong tưởng tượng làm Đường Nhiễm đang ngồi giật mình.
Trong sự hoảng hốt, những thanh âm quen thuộc của từ trước đến nay lại lần nữa trở lại trong đầu cô.
【 Tôi không phải Lạc Trạm...... tôi là Lạc Tu. 】
【 Tôi cùng em trai quan hệ không tốt. Từ nhỏ hắn đã khi dễ ta, trong nhà tất cả mọi người đều thiên vị hắn. 】
【 Nếu bàn xinh đẹp, Lạc Trạm nên cưới cô mới đúng. 】
【 Nhưng mà hắn chỉ thích đôi mắt đẹp, cho nên sẽ không thích cô. 】
【 Lạc Trạm là tên khốn nạn, không cần để ý đến hắn. 】
【 Cô xinh đẹp nhất, không ai so được với cô. 】
【 Lạc Trạm đã đi rồi. Chờ lần sau, tôi đưa cô tìm hắn chào hỏi. 】
【 Cô sợ hắn như vậy? 】
Trong bóng tối đều là những hình ảnh giống nhau, chỉ có thanh âm người nọ ở đó.
Tất cả đều khác với sự trào phúng, khinh miệt, chán ghét của người khác mà cô đã trải qua―― anh luôn có giọng điệu lãnh đạm chây lười, giống như thiếu niên gặp trên đường trường ồn ào ngày đó, bất cứ lúc nào cũng không để ý xung quanh.
Ở thời điểm cô bất lực nhất, dường như cũng là anh đem cô từ vũng bùn trong bóng tối kéo ra, thấp giọng nói với cô, "Ở đây".
Nhưng hóa ra tất cả đều là lừa gạt.
Anh tiện tay liền dệt một cái thân thế đáng thương cho cô xem, cô còn tin tưởng không nghi ngờ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-biet-khoc/1592787/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.