Đường Nhiễm đứng ở trước huyền quan, ngây người vài giây mới phản ứng lại. Cô kinh ngạc ngẩng mặt, nhẹ giọng hỏi: "Lạc Trạm?"
"...... Là tôi."
Nghe qua xưng hô "Lạc Lạc", bỗng dưng bị cô gọi thẳng tên thật, Lạc Trạm phát hiện mình thế mà có chút không quen.
Đường Nhiễm ngoài ý muốn: "Anh sao lại tới đây?"
Lạc Trạm nhướng mày, hỏi: "Không hoan nghênh tôi tới?"
"Không có," Cô nhỏ giọng phủ nhận, "Chỉ là cửa hàng trưởng nói anh không thích Đường gia, nhất định sẽ không tới cửa."
Lạc Trạm không cần nghĩ ngợi: "Hắn lừa em đấy, đừng tin hắn."
Đứng ở sau Lạc Trạm, Đàm Vân Sưởng nỗ lực bảo trì nụ cười: "......?"
Hắn có thể không phải người, nhưng Lạc Trạm nhất định là cẩu.
Đường Nhiễm do dự, gật gật đầu: "Chúng ta hiện tại liền xuất phát sao?"
"Ừ, tôi lấy gậy dò đường cho em." Lạc Trạm đi tới tủ đựng đồ ở huyền quan.
"Gậy dò đường ở ――"
Thanh âm cửa tủ mở ra vang lên át tiếng nói của cô.
Thân ảnh Lạc Trạm cùng thanh âm Đường Nhiễm đồng thời dừng lại.
Không khí yên lặng.
Đàm Vân Sưởng còn mờ mịt mà nhìn hai người không biết đã xảy ra cái gì, nghe thấy Đường Nhiễm khó hiểu hỏi: "Sao anh biết, gậy dò đường của em ở đó?"
Lạc Trạm hiển nhiên cũng là nghĩ vậy mới dừng lại. Anh liếc hướng Đàm Vân Sưởng.
Đàm Vân Sưởng ngây người vài giây, đột nhiên phản ứng lại, lớn tiếng cười che dấu sự chột dạ: "Ai nha lúc trước anh thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-biet-khoc/1592812/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.