Lời nói Lạc Trạm tụt lại phía sau, trầm mặc hồi lâu bên cạnh chiếc bàn gỗ tròn. Cô gái ngồi đối diện anh tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ đã lâu, rốt cuộc ngẩng mặt, buồn rầu mở miệng: "Vại tiền lẻ bị em để ở chung cư rồi." Lạc Trạm: "?"
Cô tiếc nuối mà than nhẹ: "Tiền xu đều ở vại tiền lẻ, ở Thiên trạch không có."
Lạc Trạm: "......"
Trầm mặc vài giây, Lạc Trạm bật cười, thất bại lại bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Tôi đã nói như vậy, em cũng chỉ nghĩ đến cái này?"
Đường Nhiễm do dự, chần chờ hỏi: "Em còn phải suy nghĩ chuyện gì sao?"
Lạc Trạm không nói chuyện, hơi nheo mắt.
Giây lát sau, anh rũ mi mắt, lười biếng mà cười rộ lên: "Quên đi, coi như anh chưa hỏi."
"...... Ồ."
Cơm trưa Lạc Trạm ăn một nửa liền không có tâm tư mà ăn nữa. Anh đặt chiếc đũa lên chiếc gối đũa gỗ, không tiếng động ngước mắt, nhìn Đường Nhiễm đối diện.
Vẫn giống như lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm trưa, cô nhai đồ ăn thoạt nhìn đều rất nghiêm túc. Cô vốn dĩ chính là mặt trái xoan, lúc ăn hai má hơi phồng lên lại không phát ra tiếng động, biểu tình nghiêm túc mà nhai làm người ta nhịn không được muốn véo.
Lạc Trạm ho khan, dời tầm mắt, áp cái ý niệm đang ngo ngoe rục rịch xuống đáy lòng.
Đường Nhiễm bị tiếng ho khan dời đi lực chú ý. Phát hiện đối diện đã lâu không có thanh âm động đũa, cô nuốt đồ ăn, nhẹ giọng hỏi: "Anh ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-biet-khoc/1592816/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.